Rầm!
Trong căn phòng chủ tịch tập đoàn Đình Thị, bầu không khí vốn đang rất ôn hòa.
Thậm chí là một trưởng phòng đang chờ lời khen đến từ sếp của mình vì đã hoàn thành nhiệm vụ trước hạn.
Ấy vậy mà chỉ một tin tức hiện lên trong điện thoại thôi, âm thanh trời giáng ấy khiến cho chiếc điện thoại đời mới nhất bị đập thẳng xuống bàn không thương tiếc.
"Thằng con trắc nết này!"
Không sai, đó chính là Đình lão gia.
Mỗi lần có tin tức giật gân mới từ đứa con yêu quý của mình, chắc chắn là sẽ có thứ gì đó bị phá hỏng.
Điển hình là sau hôm nay lại phải thay điện thoại mới, thay luôn cả cái bàn trong văn phòng chủ tịch vì nó đã có một vết xước.
Trưởng phòng nọ thấy tình hình có vẻ không ổn nên đã từ từ mà thoái lui.
Còn đứng ở đây thêm nữa khác nào tự mình lãnh đạn.
Đình Nhậm quyết định cùng ở lại ăn tối với Vân Kiều nên trước khi đến đây đã tiện ghé qua siêu thị mua một ít thực phẩm.
Hai người đàn ông loay hoay dưới bếp chuẩn bị bữa tối.
Nói về chuyện bếp núc, hai người này chỉ biết sơ sơ.
Thẩm Xuyên cũng không thường động vào nên cũng chẳng thể chỉ dạy cho Đình Nhậm là bao.
Nhưng thời đại công nghệ mà, cần gì phải cuống lên chứ, chỉ cần tra trên mạng sẽ có ngay công thức nấu ăn.
Vân Kiều ngâm mình trong bồn tắm, cố gắng thả lỏng cơ thể, nhưng cô cũng cẩn thận không làm ướt phần đầu của mình, hạn chế động đến vết khâu nhất có thể.
Trong tủ quần áo đã chuẩn bị sẵn rất nhiều trang phục đẹp, vừa của Thẩm Xuyên cho người đem đến, vừa có của Đình Nhậm đã "mua sạch" hết mấy cửa hàng mới chọn được vài cái ưng ý.
Cô bước ra khỏi bồn tắm, dùng khăn lau khô người.
Thẩm Xuyên còn chu đáo dặn dò cô nhớ dùng kem dưỡng da sau khi tắm.
Thật ra làn da của cô vốn đã trắng mịn, không cần phải thường xuyên thoa kem.
Nhưng thời gian nằm viện đã kéo dài cả tháng, sắc mặt cũng không được tươi tắn, da dẻ cứ mỗi lúc lại khô lại.
Chọn một chiếc đầm ngủ màu trắng dài qua đầu gối, có điểm một cái nơ bằng ren trước ngực.
Vân Kiều cảm thấy kiểu dáng này không tệ, thậm chí còn có phần giống với các công chúa trong truyện cổ tích.
Vân Kiều bước xuống lầu, tò mò xem cả hai người họ đang làm gì.
Thẩm Xuyên vừa vo gạo nấu cơm, còn Đình Nhậm thì đang ướp thịt để làm món bít tết.
"Thẩm Xuyên, như vầy đã ổn chưa?"
"Được rồi.
Bao nhiêu đây nước là đủ nhỉ?"
"Thêm một chút.
Không bỏ ớt nhé, cô ấy không ăn cay."
"Túi rau đâu rồi?"
"..."
Căn bếp thật hỗn loạn.
Nhưng thái độ lúng túng của Đình Nhậm và Thẩm Xuyên làm cho cô cảm thấy rất đáng yêu.
Vân Kiều che miệng cười, nhân lúc hai người họ không để ý, cô ngồi xuống bậc cầu thang, tiếp tục quan sát.
"Này, cẩn thận một chút."
Thẩm Xuyên mở gói nước sốt nhưng không may đã để nó bắn khắp nơi.
Chắc là do miệng túi bị hở mất rồi.
Trên chóp mũi của Thẩm Xuyên còn lưu lại một vệt nước sốt.
Đình Nhậm liền tiện tay rút một tờ khăn giấy giúp anh lau sạch.
Ôi trời ơi, nhìn xem hai người đàn ông cùng mang tạp dề hình thỏ con đang làm bếp.
Hai nhan sắc và body cực phẩm này đã khiến người ta điên đảo rồi, nay lại còn thêm cảnh tượng này nữa thì quá nóng mắt đi.
Vân Kiều nhìn hành động dịu dàng của Đình Nhậm dành cho Thẩm Xuyên thì hai tai đỏ ửng.
Cô không biết mình đang nghĩ đến những câu chuyện tình yêu đẹp đẽ nào đây nữa.
Cô ho nhẹ để mình bình tĩnh lại, nhưng không may điều này đã thu hút sự chú ý của "cặp đôi" kia.
"Vân Kiều!"
Tay của Đình Nhậm vẫn còn đang cầm tờ khăn giấy mà dừng trên mặt của Thẩm Xuyên.
Anh thấy biểu cảm kỳ lạ kia của cô liền luống cuống mà vứt khăn giấy xuống đất rồi quay đi chỗ khác.
Thẩm Xuyên cũng đương nhiên là biết cô đang nghĩ gì, anh như muốn rơi lệ trong lòng, làm sao mà cô có thể có trí tưởng tượng phong phú đến vậy chứ.
Thấy cô đang tiến lại gần bàn ăn, miệng không ngừng nhìn anh mà tủm tỉm cười, Đình Nhậm vội vàng phân trần.
"Vân Kiều, em đừng có nghĩ bậy nhé...!Anh và Thẩm Xuyên chỉ là bạn bè bình thường thôi..."
Cô nhướng