Đình Nhậm tỉnh dậy trong một căn phòng nghỉ.
Phải rồi, hôm qua uống say nên chủ quán này, cũng là người quen biết đã đưa anh vào đây ngủ.
Điện thoại hết pin từ lúc nào, nếu có chuyện khẩn cấp cũng không ai liên lạc được.
Trong phòng có cả bộ sạc cấp tốc, ngay khi vừa vào pin, hàng loạt thông báo liền hiển thị lên màn hình.
Thẩm Xuyên mười ba cuộc gọi nhỡ, Đình Vãn một cuộc, Liêu Kiệt bảy cuộc,...Có lẽ là sập nhà ở đâu đó rồi, những người này lại nháo nhào cả lên.
Đình Nhậm mệt mỏi rót một cốc nước lọc, ấn gọi lại cho Thẩm Xuyên.
"Sao lúc nào có chuyện gấp là cậu đều biến mất thế hả? Vân Kiều, cô ấy đi về thị trấn Bạch Họa rồi."
Đường cao tốc hình như đã xảy ra tai nạn phía trước nên đã kẹt xe một hàng dài.
Thẩm Xuyên gấp rút xả ngay một tràng.
Nghe đến Vân Kiều, Đình Nhậm không nói lời nào, liền cúp máy rồi lái xe đi ngay.
Căn nhà bằng gỗ nằm gọn trong một khu đất nhỏ, xung quanh không có hàng xóm gì cả.
Cô chỉ mới đi có vài tháng mà cỏ ngoài vườn đã mọc cao ngang nửa người.
Vân Kiều lục tìm chìa khóa trong túi, thổi đi lớp bụi bụi bên ngoài tay nắm rồi mở cửa vào nhà.
Bài vị của ông và bà nội cô đã cẩn thận mang lên ngôi chùa lớn trong vùng, nếu để lại căn nhà hoang này thì không được.
Có lẽ nên quét dọn lại nơi này một chút, bây giờ cũng đã gần giữa trưa rồi.
Thẩm Xuyên vừa đến được thị trấn Bạch Họa, nhưng anh không biết chính xác chỗ ở của Vân Kiều.
Ở đầu thị trấn này, người dân sinh sống nhiều hơn là ở khu vực chân núi, chợ vẫn diễn ra tấp nập hoạt động trao đổi mua bán hàng hóa.
Rất may là nơi này vẫn có sóng điện thoại.
Anh đã gọi cho Vân Kiều rất nhiều nhưng điện thoại cô đều tắt máy.
"Bác ơi, cho hỏi có từng nhìn thấy cô gái này không?"
"Không thấy."
"Cảm ơn."
Nhờ bức ảnh có trong điện thoại, anh dùng nó đi hỏi thăm nhiều người.
Còn tìm thêm trong thị trấn này có nhà họ Lục nào không.
"Lục gia? Họ chuyển đi từ lâu rồi, giàu nhất vùng.
Nhưng là chuyện của ba mươi năm trước..."
Một bà lão bán củ hành nói với Thẩm Xuyên.
Anh vừa nghe qua đã biết không phải họ Lục của Vân Kiều rồi.
Nghe nói ông bà nội của cô đều làm nông, cha mẹ mất sớm.
Đã tìm kiếm khắp thị trấn nhưng vẫn không thỏi thăm được ai cả.
Thẩm Xuyên tìn đường vào ngôi làng gần chân núi.
Lúc này Vân Kiều đã hoàn tất công việc quét dọn.
Căn nhà tuy nhỏ nhưng là nơi cô đã lớn lên trong tình yêu thương của ông bà.
Nhìn lại góc học tập cũ của mình, lại nhớ đến những quãng thời gian chật vật vì làng hay bị mất điện, thậm chí đường đến trường dưới thị trấn cũng không mấy thuận tiện.
Chỉ cần một cơn mưa lớn thôi thì sẽ biến thành một bãi sình lầy.
Một vài quyển sách cũ vẫn còn trên giá.
Hình như đây là sách của ông để lại, giấy đều đã ngả sang màu vàng nhưng được bọc bên ngoài bìa