Hôm nay Vân Kiều thức dậy sớm để chuẩn bị đến trường làm thủ tục nhập học.
Cô trúng tuyển vào trường đại học Diêu Hòa bằng một suất học bổng toàn phần.
Tuy nhiên đó chỉ là được tài trợ về mặt học phí, còn những chi phí sinh hoạt khác cô phải tự mình trang trải.
Cô mặc áo sơ mi trắng, chân váy đen và thắt một cái nơ nhỏ trên cổ áo.
Vân Kiều vừa chải lại tóc vừa xem kĩ lại thông tin của mình trong điện thoại.
"Thôi chết, mình vẫn chưa in bảng điểm.
Phải đi sớm mới được."
Cũng may là cô đã dậy sớm, nếu không đã trễ giờ mất.
Vân Kiều vội vã đi xuống lầu.
Dưới phòng ăn, Đình lão gia và Đình Nhậm đang chuẩn bị dùng bữa sáng.
"Lục tiểu thư hôm nay đi nhập học phải không? Vào ăn sáng đã."
Từ quản gia bước ra từ phòng ăn, đứng chờ cô sẵn dưới chân cầu thang.
"Cháu phải đến trường sớm một chút, cháu quên in bảng điểm của mình rồi."
"Có thể in ở nhà.
Từ quản gia, ông đi in đi.
Vân Kiều, con vào đây."
Tiếng của Đình lão gia từ trong phòng ăn vọng ra.
Nếu là bác quản gia thì cô còn có thể từ chối được, nhưng Đình lão gia đã gọi, cô không dám làm ông mất vui.
"Vậy làm phiền bác rồi ạ."
Cô mở sẵn điện thoại lên đưa cho Từ quản gia, chỉ ông một vài thao tác kết nối rồi đi vào trong phòng ăn.
"Không được bỏ bữa sáng đâu, con ngồi xuống cùng ăn đi."
Đình lão gia chỉ qua vị trí đối diện Đình Nhậm.
Cô nhìn hắn, có vẻ như sự có mặt của cô ở đây cũng như là không khí thôi, chắc là không có gì đâu.
Vân Kiều tiến đến chỗ đó, nhẹ nhàng kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Người giúp việc dọn lên phần ăn cho cô.
Đình lão gia không nói gì cả, Đình Nhậm cũng vậy, không khí này có phải là quá căng thẳng rồi hay không.
Một lát sau, Đình lão gia đứng dậy, khoác áo vào.
"Cứ từ từ ăn, bác có cuộc hẹn.
Thằng nhóc Đình Nhậm cũng sẽ đến công ty, tiện đường thì cháu đi cùng với nó đến trường, nhé?"
Vân Kiều còn chưa kịp phản ứng thì Đình lão gia đã vội đi.
Khó xử thật đấy, Đình Nhậm sẽ không dễ gì cho cô quá giang đâu.
Thôi thì cứ xem như chưa nghe thấy gì là được, nên cách xa hắn ra.
Đình Nhậm và Vân Kiều ăn xong cùng một lúc, cô nhận lại bảng điểm đã in từ bác quản gia rồi rời khỏi biệt thự.
Đình Nhậm đã ngồi vào trong xe, cố ý hạ cửa kính xuống mà hỏi cô.
"Không đi học à?"
Thái độ của anh ta vừa nhìn đã biết không cam tâm.
Dù chủ động hỏi trước, nhưng thực chất là đang mong một câu từ chối của cô.
"Tôi đi xe buýt được rồi, không cần phiền anh đâu kẻo trễ giờ đến công ty."
"Được."
Đình Nhậm nhàn nhạt đáp, rồi phóng xe thật nhanh.
Vân Kiều đi bộ ra trạm xe buýt.
Nhưng lạ quá, rõ ràng trên bảng chỉ dẫn ghi là bảy giờ xe sẽ đến.
Đã hơn hai mươi phút rồi, nếu còn trễ hơn nữa sẽ không kịp giờ làm thủ tục mất, ngày đầu tiên đã gặp sự cố như vậy rôi.
"Thôi xong, giờ này xe mới đến.
Cầu mong sao cho không trễ giờ."
Vân Kiều vội vã bước lên xe.
Chắc là cô ra đường không xem ngày tốt xấu, đã trễ xe buýt còn thêm việc kẹt xe.
Thế