Sau tuyên bố đó của Đình lão gia.
Mọi người trong công ty bắt đầu lấy lòng Vân Kiều nhiều hơn.
Có vẻ lần này đã "chắc kèo" cho cô trở thành thiếu phu nhân, số cổ phần đó tuy nhỏ nhưng có thể sau này Đình lão gia sẽ giao lại tất cả cho cô, bữa tiệc là một cơ hội tốt, ai không biết tận dụng mới là kẻ khờ.
"Lục tiểu thư, tôi là trưởng phòng tài chính.
Hân hạnh được gặp."
"Sao lại gọi Lục tiểu thư, phải gọi là Thiếu phu nhân."
...
Bọn họ xúm lại, người thì tay bắt mặt mừng, người thì mời rượu khiến cho cô không kịp trở tay.
"Tôi uống thay cô ấy."
Vân Kiều định cầm đến ly rượu thứ hai, nhưng hai má cô đã bắt đầu ửng hồng hơn rồi.
May mà đã có Đình Nhậm xuất hiện kịp lúc.
Những người đó cũng hiểu chuyện mà thôi không ép cô nữa.
"Chúc mừng anh."
Vân Kiều sửa lại cà vạt cho Đình Nhậm, tiện thể ghé sát vào người anh mà nói thầm.
"Về chuyện gì?"
"Từ chủ một công ty nhỏ lại trở thành chủ tịch một tập đoàn lớn."
"Vậy thì chúc mừng em đã có được anh."
Đình Nhậm phì cười, thừa biết cô đang đùa mình.
Nhưng dù vậy, chuyện ở công ty Hải Đường cũng cần phải sắp xếp lại.
Chi bằng sáp nhập nó vào tập đoàn luôn thì tốt.
"Em muốn xin anh một việc được không?"
"Nói đi."
Anh không quen với cách mà cô khách sáo như thế.
Mặc dù sau khi khỏi bệnh, Vân Kiều đã thoải mái hơn khi đối diện với anh, nhưng vẫn cần có nhiều thời gian hơn nữa.
"Em muốn trở lại trường học.
Nghỉ một thời gian như vậy không hay cho lắm."
"Đừng lo lắng, anh và Thẩm Xuyên đã đăng ký cho em bảo lưu hết học kỳ này.
Bây giờ điều quan trọng là phải thật khỏe đã."
Anh xoa đầu cô, nở nụ cười ôn nhu.
Từ lúc nào mà người đàn ông này đã luôn cho cô một sự tin tưởng tuyệt đối, hầu như những chuyện mà anh đã làm còn rất nhiều mà cô vẫn chưa biết hết.
Tiệc ở đây còn đến tối mới kết thúc vì được tổ chức rất hoành tráng, vừa hát hò vừa có gameshow các thứ.
Nhưng quá trưa thì cả cô và anh đã âm thầm về nhà rồi.
Còn chưa đến bãi xe, Đình Nhậm đã nhận được cuộc gọi từ phía tổ chức.
Có vẻ như là việc liên quan đến Bạch Liễu Khanh.
"Anh phải đi giải quyết việc này, anh gọi người đến đưa em về."
Thấy Đình Nhậm vội vã như vậy, Vân Kiều không kịp hỏi thêm điều gì.
Chỉ đành dặn dò anh nhớ về nhà sớm.
Biệt thự Đình gia
Chờ tầm mười lăm phút thì có tài xế đến đón.
Mới có một buổi sáng thôi mà cả khuôn viên này đã được bày trí rất đẹp rồi.
Nhiều thứ lấp lánh như vậy, chỉ bày ra có một ngày rồi lại dẹp đi, có vẻ phí quá.
Quản gia bước ra từ trong phòng thờ, thấy Vân Kiều đã về liền muốn sai người làm cho cô ít điểm tâm.
Nhưng lúc ở công ty đã ăn nhiều lắm rồi, cô vẫn chưa tiêu hóa hết.
"Bác Từ, cháu vào thắp nhang cho