Thẩm Xuyên dường như cũng nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào người khác.
Anh vờ cầm ly trà sữa lên lắc nhẹ.
Buổi trưa, mấy sinh viên đều đã đến nhà ăn và thư viện, sân trường cũng vắng bóng người.
Có mấy chiếc lá khô bị gió thổi bay.
Hai người không biết nói gì tiếp theo.
Hiểu Lam chưa từng được ngồi cùng với người mình ngưỡng mộ, cô không biết phải cư xử thế nào.
"Thật ra...!Bánh này là em muốn tặng cho thầy."
Bánh quy được để trong một chiếc hộp thủy tinh nhỏ, là bánh quy nho khô.
Thẩm Xuyên cũng vui vẻ nhận lấy.
"Cảm ơn em, thầy rất thích, chắc là ngon lắm đây."
Chưa được bao lâu thì đã đến giờ lên lớp.
Hiểu Lam tạm biệt và không quên chúc anh một buổi dạy thuận lợi.
Thẩm Xuyên đi rồi, chỉ còn một mình Hiểu Lam ngồi ở băng ghế.
Cô lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình, giống như muốn lưu lại cảnh đẹp và tâm trạng tốt này.
Đình Nhậm hôm nay khác hẳn, buổi trưa không còn phải đợi Liêu Kiệt nhắc nữa mà tự giác đi ăn và nghỉ ngơi.
Có phải sau một tuần được vợ chăm quá đầy đủ nên đã thành thói quen rồi hay không? Đến cả việc hâm nóng cơm cũng chẳng nhờ đến.
Thế thì Liêu Kiệt khỏe rồi, anh ta có nhiều thời gian để đi ăn cùng mấy cô đồng nghiệp nữ xinh đẹp.
Vân Kiều chuẩn bị cơm cho anh, tiện thể không quên kèm theo tờ giấy ghi chú với nội dung "tràn ngập" yêu thương nếu tham công tiếc việc để rồi ăn bánh mì cho qua bữa.
Đình Nhậm dần nhận ra bản thân là một doanh nhân đã quá đủ rồi.
Mỗi lần có chuyện dính đến tổ chức, anh như biến thành một con người khác, một nhân cách khác.
Đó là sự tàn nhẫn, không một chút run sợ với những luật lệ của thế giới ngầm.
Nhưng Đình Nhậm không hề thấy hạnh phúc khi ngồi lên vị trí mà ông nội để lại, giống như anh không phải là sự lựa chọn hoàn hảo.
Chạy trời sao khỏi nắng, Đình Nhậm chỉ vừa nghĩ đến thôi, rắc rối của tổ chức đã tự tìm đến anh.
Qua cuộc điện thoại đầy căng thẳng, sự việc ngày càng trở nên phức tạp.
Có người mạo danh tổ chức, chuyển một lô hàng cấm cập bến tàu lớn, không may đã bị bắt giữ, bây giờ mọi tầm ngắm của cảnh sát và những nhà lãnh đạo cấp cao có hiềm khích với tổ chức LH đều đang tìm cách chia chác miếng mồi ngon này.
Đây không phải là lần đầu danh tiếng của tổ chức bị dùng để làm những chuyện phi pháp.
Cũng dễ hiểu vì trong thế giới ngầm, cái tên LH đã nói lên uy tín và thế lực, núp dưới cái tên này thì mọi phi vụ sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Nhưng đáng tiếc, có lẽ con chuột nhắt lần này là một kẻ nghiệp dư, đường cùng với đành chui vào hang cọp.
Với một số lượng lớn hàng cấm, khéo không chỉ là cảnh sát thành phố điều tra thôi đâu...
Đình Nhậm vừa suy nghĩ vừa ăn hết hộp cơm.
Đối với anh, những chuyện này rồi sẽ có cách giải quyết, chỉ là Đình