Một lúc sau thì Thẩm Xuyên xuất hiện ở phòng mỹ thuật E, đúng như những gì mà Hiểu Lam đã lên kế hoạch.
Khu E này thường ít được sử dụng đến, Thẩm Xuyên không hiểu sao Vân Kiều lại hẹn anh ra đây.
Cửa lớn đột nhiên đóng lại và khóa ngoài, Thẩm Xuyên bị nhốt ở bên trong.
Anh nghe thấy rõ tiếng có kẻ bên ngoài đang cố gắng khóa cửa.
"Này! Ai đó? Mau mở cửa ra? Chuyện gì thế?"
Không một tiếng đáp lại, sau đó chỉ nghe nhiều tiếng ồn bên ngoài, tiếng loa phát thanh của trường pha lẫn với tiếng truy hô của học sinh.
Trong phòng cũng khá kín nên chẳng nghe thấy rõ được.
"Mọi người ơi, thầy Thẩm đang dang díu với một bạn học trong phòng mỹ thuật."
"Thật sao?"
"Tôi vừa thấy thầy Thẩm rời khỏi phòng giáo viên."
"Mau báo cho hiệu trưởng đi."
Ồn ào ở bên ngoài một hồi.
Sau khi đã tung tin làm náo loạn cả trường lên, Hiểu Lam chỉ việc ngồi một bên mà chờ kết quả.
Cô thật sự muốn chứng kiến cảnh ô nhục của Thẩm Xuyên, danh tiếng của Thẩm gia từ đó mà sụp đổ.
"Thầy Thẩm, thầy đừng trách tôi dùng thủ đoạn hèn hạ.
Có trách thì trách thầy mang họ Thẩm, nhà các người đã khiến công ty của ba tôi phá sản, ông ấy vì suy sụp mà tự mình kết liễu...!Các người nhất định phải trả giá."
Hiểu Lam đứng trên lầu của tòa giảng đường phía đối diện nhìn xuống, rất nhiều sinh viên đã kéo đến vây quanh phòng mỹ thuật.
Cô nở nụ cười của một kẻ chiến thắng ngạo mạn.
"Đúng là thủ đoạn hèn hạ thật!"
Từ phía sau phát ra giọng nói vài phần quen thuộc.
Hiểu Lam chột dạ quay lại, càng sững sờ hơn khi đó là Vân Kiều.
Sao cô ta vẫn còn ở đây? Đáng lý phải đang bị nhốt cùng với Thẩm Xuyên mới đúng.
"Cô tự cho mình thông minh.
Muốn lật đổ danh tiếng Thẩm gia mà chỉ dùng mưu hèn kế bẩn thấp kém thế này, trẻ con cũng phải nhìn ra.
Cô còn muốn kéo tôi tham gia vào cuộc vui này? Xin lỗi tôi không cơ hứng thú."
Vân Kiều tặng cho cô ta một cái trừng mắt sắc lẹm.
Cô ta cứ nhìn bề ngoài Vân Kiều hiền lành, nghĩ là sẽ lợi dụng được nhưng Hiểu Lam không hề biết Vân Kiều chính là hôn thê của một người trong giới hắc đạo.
Dù Đình Nhậm có giỏi đến mấy cũng không thể một tay che hết bầu trời, những chuyện cỏn con như thế này cô nên mình giải quyết, phải mạnh mẽ cứng rắn hơn để anh yên tâm mà làm việc.
Hiểu Lam muốn biết chuyện gì xảy ra, liền lập tức chạy xuống phòng mỹ thuật.
Bảo vệ đã phá được khóa cửa để giải cứu cho Thẩm Xuyên.
Anh bước ra với cái đầu rối xù, cả người dính đầy mạng nhện và bụi bặm do phòng ốc lâu năm không dùng tới.
Hiệu trưởng và một vài người khác vào trong kiểm tra, không thấy thêm một ai.
Thẩm Xuyên sau khi nghe được nguyên do mọi người tập trung đông đến vậy liền cười khà khà mấy tiếng rồi lắc đầu bất lực.
"Nếu tôi có vụng trộm cũng không chọn cái phòng tệ như thế này."
Mọi chuyện vỡ lẽ, hóa ra là có kẻ nào đó cố tình làm loạn, tất cả một lúc sau cũng