"Khỉ thật, lại quay về chỗ cũ rồi."
Ninh Lạc Điềm tựa người vào một thân cây lớn, khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua cô vẫn chưa thể thoát khỏi khu rừng quỷ quái này.
Nhìn mấy cây nấm Tùng Nhung mọc dưới gốc cây thông già, cô tức giận mắng lên một tiếng:
"Đều tại các ngươi hết!"
Nếu không tại bọn chúng, cô đã không tự ý tách khỏi tập thể lớp để một mình chạy vào rừng, nếu không tại bọn chúng thì bây giờ cô đã không phải khổ sở như thế này.
Cô đã thử dùng điện thoại cá nhân để liên lạc với cô bạn thân Phương Nhã và cô chủ nhiệm của mình, nhưng đáng tiếc lại không bắt được sóng vì lúc bấy giờ cô đang ở trên núi.
Lẽ nào đêm nay cô phải ngủ ở trong khu rừng đáng sợ này sao?
Không! Thứ mà Ninh Lạc Điềm cô sợ nhất là ma quỷ, nếu phải qua đêm ở đây, cô nghĩ mình chưa chết vì đói thì đã bị con ma nữ tóc dài kia dọa đến chết rồi! Vì vậy, cô không được bỏ cuộc, trước khi trời tối cô nhất định phải tìm cho bằng được lối ra của khu rừng này!
Ninh Lạc Điềm hít vào một hơi thật sâu, lúc chuẩn bị rời đi, cô vẫn không quên thu hoạch thêm vài cây nấm Tùng Nhung bỏ vào chiếc ba lô nặng trĩu của mình.
Đi được một đoạn, Ninh Lạc Điềm lại liếc mắt nhìn đồng hồ, lúc này kim giờ và kim phút đang hợp thành một góc 90 độ, tức là 3 giờ đúng!
"Chết rồi, mình phải nhanh lên mới được!"
Ninh Lạc Điềm chỉ dừng lại 15 giây để nghỉ mệt cũng như quan sát mọi thứ xung quanh rồi tiếp tục lên đường.
Ánh mặt trời nóng bỏng từ trên cao xuyên qua những tán lá thông, thi thoảng hắt vào da mặt hơi ửng đỏ của cô.
Tiếng chim hót líu lo cũng không khiến tâm trạng cô tốt hơn chút nào, thậm chí cô còn có cảm giác như bọn chúng đang cười trên nỗi đau của cô.
Ninh Lạc Điềm rút một tờ khăn giấy trong túi áo khoác để chậm mồ hôi ở trán và hai bên thái dương, hô hấp của cô có phần khó khăn, các ngón chân đã bắt đầu sưng đau trong đôi giày thể thao dính đầy bùn đất cô đang mang.
Tuy vậy cô vẫn kiên cường bước về phía trước.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?"
Nhìn tờ khăn giấy mà trước đó cô dùng để đánh dấu những nơi đã đi qua, Ninh Lạc Điềm chính thức bỏ cuộc tại đây.
Cô vô lực ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu tuyệt vọng.
Hiện tại cô không thể bước trên chính đôi chân của mình nữa rồi, trong lòng cô lúc này đang ngập tràn sợ hãi.
Thật ra ngoài ma nữ tóc dài váy trắng ra, cô còn rất sợ các loại bò sát, côn trùng như rắn, rết, bọ cạp, thằn lằn và rất nhiều thứ nữa.
Hy vọng duy nhất của cô có lẽ là cô chủ nhiệm và các bạn trong lớp, biết đâu hiện giờ bọn họ cũng đang đi tìm cô.
"Ông trời ơi, xin ông hãy dẫn đường cho mọi người đến đây tìm con, Điềm Điềm không muốn ngủ ở đây đâu huhu.."
Cô không biết chỉ là trùng hợp hay ông trời đã thực sự nghe được lời khẩn cầu của cô, lời cô vừa dứt, những tiếng bước