Nghiêm Trạch Viễn lại nhìn cô không chớp mắt, cả tuần không gặp nhau, cậu thực sự có chút nhớ nhung cô gái nhỏ này.
Rồi không hề báo trước, cậu vươn tay về phía cô, nhẹ nhàng kéo mũ trùm đầu trên áo khoác của cô xuống, nó khiến cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt của người mà cậu ngày nhớ đêm mong.
Ninh Lạc Điềm vội ngước mắt nhìn cậu, lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu làm gì vậy?"
Nghiêm Trạch Viễn thu tay về, hai mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, điềm tĩnh đáp: "Hiện tại đang là mùa hè, cậu ăn mặc như vậy không cảm thấy rất kì cục sao?"
Nhận thấy lời cậu nói cũng rất đúng, cô gật đầu một cái, sau đó đưa bộ sách luyện thi đến trước mặt cậu, nói: "Để cảm ơn cậu vì đã nhiều lần giúp đỡ tôi, tôi tặng cậu bộ sách luyện thi này, hy vọng nó có thể giúp ích cho cậu!"
Nghiêm Trạch Viễn nhanh chóng nhận lấy vì sợ cô cầm lâu sẽ mỏi tay, sau khi khi đặt nó ra hàng ghế phía sau, cậu với tay chụp lấy con thú nhồi bông ở ngay bên cạnh rồi đặt vào trong tay cô.
"Nhìn xem có thích không?"
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại dễ chịu, Ninh Lạc Điềm ngẩn người trong vài giây rồi cúi đầu nhìn vật nhỏ trong tay mình.
Đó là một chú chó bông chỉ nhỏ bằng bàn tay, khuôn mặt bé xíu, đôi mắt tròn xoe, đặc biệt là hai lỗ tai dài dài của nó.
"Ôi, đáng yêu quá đi!" Ninh Lạc Điềm vui sướng ôm chầm lấy chú chó bông vào lòng, bàn tay không ngừng vuố t ve bộ lông mềm mại của nó.
Có thể nói đây là chú chó bông đáng yêu nhất mà cô từng gặp.
Sau khi đã ôm hôn các kiểu, cô mới quay sang nhìn cậu bằng đôi mắt lấp lánh như vì sao trên trời: "Cảm ơn cậu nhé! Tôi thực sự rất thích món quà này!"
Lúc này, Nghiêm Trạch Viễn lạnh giọng hỏi:
"Món quà nào?"
Ninh Lạc Điềm bỗng trừng mắt lớn, toàn bộ cơ miệng như đông cứng lại, phải qua một lúc lâu, cô mới tìm được tiếng nói của mình: "Ý cậu là sao chứ?"
"Tôi có nói sẽ tặng nó cho cậu sao?" Người nào đó đắc ý nói.
Ninh Lạc Điềm hận không thể giáng cho cậu một bạt tai nhớ đời.
Cô lườm cậu một cái rồi ném chú chó bông vào người cậu, tức giận hét lớn: "Nghiêm Trạch Viễn, tôi ghét cậu! Sau này cậu tốt nhất đừng có đến đây tìm tôi, nếu không tôi sẽ đánh chết cậu! Nhớ cho kỹ đó!"
Dứt lời, cô hậm hực rời khỏi xe, chạy một mạch vào trong nhà.
Lần này, Nghiêm Trạch Viễn chưa kịp giải thích thì người đã biến đâu mất, nhìn chú chó bông đang nằm trên đùi mình, cậu bất lực trút tiếng thở dài.
"Mình đúng là rảnh rỗi mà."
...
Ninh Lạc Điềm ôm một cục tức vô cùng lớn trở về phòng của mình, cái tảng băng chết tiệt đó dám lừa cô, nhưng nghĩ lại, chú chó bông kia thật sự đáng yêu.
Cô thích nó lắm!
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo khoác của cô bỗng reo lên, nhận ra đó là số của Nghiêm Trạch Viễn, cô lập tức từ chối.
Đối phương gọi thêm vài lần nữa, không khả thi liền chuyển sang nhắn tin.
"Giận rồi à?"
Ninh Lạc Điềm ngồi khoanh chân ở trên giường, điện thoại thì nằm ở cách cô rất xa.
Thấy tin nhắn tới, cô bĩu môi nói: "Ai mà thèm giận cậu?"
Một phút sau, Nghiêm Trạch Viễn gửi cho cô một tin nhắn rất dài: "Vừa nãy tôi chỉ