Mặc dù đang ở một nơi rất xa, Nghiêm Trạch Viễn vẫn có thể nghe được tiếng khóc vô cùng bi thương của cô, tim cậu đau thắt lại, trong lòng thầm mong cho cô mau chóng trả lời điện thoại của mình.
Cô cứ dằn vặt bản thân như thế, không sớm thì muộn cậu cũng sẽ phát điên.
"Ngoan nào, nhấc máy đi!"
Nghiêm Trạch Viễn sốt ruột liếc nhìn đồng hồ rồi tiếp tục gọi cho cô.
Đây đã là cuộc điện thoại thứ 5, cậu không còn nhiều thời gian nữa.
May mắn là lần này Ninh Lạc Điềm rốt cục cũng chịu nhấc máy.
"Alo? Cậu đang ở đâu vậy? Cậu có thể đến đây đón tôi không? Tôi.." Giọng nói của cô vì sợ hãi mà run lên bần bật, lúc nãy khi thấy Nghiêm Trạch Viễn gọi đến cho mình, cô mừng đến rơi nước mắt.
"Cậu bình tĩnh trước đã."
Nghiêm Trạch Viễn nhẹ giọng trấn an cô, sau đó lại đột nhiên thở dài một tiếng, chuyện cậu sắp nói ra có lẽ sẽ khiến cô rất sốc.
Cậu không có lựa chọn thứ hai, nói cho cô biết sự thật là trách nhiệm của cậu.
"Thật ra người đã lên giường với cậu không phải là hai tên kia, mà là tôi."
Sau khi cùng cô trải qua trận hoan ái cuồng nhiệt đó, Nghiêm Trạch Viễn bất đắc dĩ để cô lại một mình ở nhà riêng của cậu, còn cậu phải ra ngoài để thực hiện một cuộc giao dịch lớn.
Nếu không cậu đã đứng ở trước mặt cô để nói ra sự thật này.
Phản ứng của Ninh Lạc Điềm không nằm ngoài dự tính của cậu, cô rất sốc, gần như hét lên: "Cậu nói sao?"
Cô làm sao ngờ được Nghiêm Trạch Viễn mới là người đã ngủ với cô mà không phải là hai tên khốn kia, sự thật này khiến cô vui mừng hơn là tức giận.
Nhưng hiện giờ trong lòng cô vẫn còn rất nhiều nghi vấn, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tay cô giữ chặt lấy điện thoại, hô hấp có phần hỗn loạn, nói không ra hơi:
"Sao cậu lại làm như vậy? Hai tên kia có ý đồ bất chính với tôi, cậu..cũng như vậy sao?"
Nghiêm Trạch Viễn giải thích trong vô vọng, vì cậu biết có nói ra cô cũng không tin mình: "Lúc đó cậu bị người ta hạ xuân dược, vậy nên tôi mới giúp cậu."
Ninh Lạc Điềm giận đỏ cả mặt: "Xuân dược là cái gì? Cậu định lừa ai chứ?"
Nghiêm Trạch Viễn không giải thích thêm về vấn đề đó, chỉ chu đáo dặn dò: "Khi quan hệ tôi có dùng bao nên cậu không cần uống thuốc tránh thai.
Còn nữa, giờ cũng đã muộn lắm rồi, cậu mau xuống nhà ăn tối đi, ăn xong sẽ có người đưa cậu về."
Ninh Lạc Điềm đưa tay lau nước mắt, hậm hực nói: "Biết rồi."
Dứt lời, cô lập tức ngắt máy.
Cái tảng băng chết tiệt kia muốn cô làm theo lời mình sao? Mơ đi! Đã lừa gạt lấy đi trong trắng của người ta mà còn dùng cái giọng điệu đó để ra lệnh.
"Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu!"
Ninh Lạc Điềm vội vã rời khỏi phòng ngủ, ra đến giữa sảnh thì quản gia xuất hiện, tay bà bưng một ly sữa nóng, chậm rãi đi đến trước mặt cô, cung kính nói: "Ninh tiểu thư uống hết ly sữa này cho đỡ đói rồi hẳn ề."
Sự xuất hiện bất ngờ này khiến cô có chút giật mình: "Cháu không cảm