"Vậy mỗi ngày tôi sẽ đưa đón cậu bằng con xe này, có chịu không?"
Ninh Lạc Điềm xua tay nói: "Cái này..không cần đâu."
Lúc bấy giờ xe đã bắt đầu lăn bánh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi khuôn viên của Ninh gia, Nghiêm Trạch Viễn không nói gì thêm mà tập trung cho việc lái xe.
Ninh Lạc Điềm không thích bầu không khí yên tĩnh này, vì vậy cô quay sang nói với cậu: "Này, cậu đã có giấy phép lái xe hay chưa?"
Nghiêm Trạch Viễn liếc nhìn gương chiếu hậu, tự tin đáp: "Yên tâm đi!"
"Ờ.
Tôi biết rồi."
"Lạc Điềm, cậu cảm thấy Nghiêm Trạch Luân là người như thế nào?"
Ninh Lạc Điềm hơi bất ngờ khi nghe cậu hỏi về anh trai của mình bằng một giọng điệu hết sức chế nhạo, điều đó cho thấy mối quan hệ giữa hai người thật sự không tốt.
Nếu cô đoán không lầm, lần này đến lượt Nghiêm Trạch Viễn bêu xấu anh trai mình.
"Nói thật thì tôi cũng không mấy tin tưởng anh trai cậu.
Nhưng cái gì cũng cần thời gian để kiểm nghiệm mà, nếu anh ấy thực lòng yêu chị tôi và đối xử tốt với chị ấy, thì có thể tôi sẽ thay đổi cách nhìn về anh ấy."
"Vậy sao?" Khoé môi tuấn dật của cậu nhẹ nhàng cong lên: "Tôi nhớ lúc ở trong rừng cậu còn ôm anh ta rất nhiệt tình mà."
Ninh Lạc Điềm không vui đáp: "Quên chuyện đó đi, lúc đó do tôi quá khích nên mới hành động thiếu suy nghĩ như vậy."
Giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ về hành động đó của mình, nhưng cũng khó trách, vì đó là lần đầu tiên cô được gặp một người nổi tiếng như anh ở ngoài đời thực.
Còn nhớ sau khi mạnh bạo kéo cô tách khỏi người của Nghiêm Trạch Luân, cô tự hỏi vẻ mặt giận dữ của cậu lúc đó có phải là đang ghen hay không? Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu cô rồi biến mất không thấy tung tích, Nghiêm Trạch Viễn mà cũng biết ghen sao?
Cô thực sự rất hối hận vì đã từng có suy nghĩ đó, đúng là ảo tưởng hết chỗ nói!
Không muốn tiếp tục tranh cãi với cậu về vấn đề này, cô vội vàng chuyển sang một chủ đề khác: "Còn bao lâu nữa mới tới Nghiêm gia?"
Nghiêm Trạch Viễn cất giọng trầm ấm: "Khoảng 15 phút nữa.
Sao vậy? Đang nóng lòng muốn gặp lại thần tượng à?"
Câu hỏi này của cậu ngay lập tức nhận lại một ánh mắt cảnh cáo từ Ninh Lạc Điềm: "Cậu có thôi đi không? Tôi đã giải thích với cậu rồi mà, nghe không hiểu sao?"
Mặc dù bị cô đáp trả rất gắt gao, Nghiêm Trạch Viễn vẫn dửng dưng như không có chuyện gì, cậu thậm chí còn vươn tay xoa đầu cô, cưng chiều nói: "Được rồi, có gì đâu mà giận? Tôi nói có gì sai đâu."
Ninh Lạc Điềm xoay mặt đi nơi khác: "Ừ, cứ cho là vậy đi, cái đồ đáng ghét!"
...
Thời tiết hôm nay thực sự không đẹp một chút nào, khi hai người chỉ đi được nửa đường thì trời đổ mưa to, sấm chớp ầm ầm.
Ninh Lạc Điềm sợ đến mức không dám mở mắt ra nhìn trời, Nghiêm Trạch Viễn thấy thế liền nhẹ nhàng nắm