Làm việc với cậu một thời gian khá lâu, Chung Lạc Ân ít nhiều cũng hiểu được tính khí của cậu, vì vậy cô ta biết đâu là điểm dừng của mình.
Sau khi cất dao phòng thân vào trong túi áo khoác, Chung Lạc Ân liền nhận được một cuộc điện thoại từ cấp trên trực tiếp của mình, trả lời xong, cô ta bình thản quay sang nói với cậu:
"Bây giờ tôi có việc phải đi trước, hẹn gặp cậu vào trưa mai tại tang lễ của Kim thiếu gia."
Lúc này, Nghiêm Trạch Viễn đang cho khoai tây và cà rốt vào nồi nước, nghe cô ta nói thế, cậu nhàn nhạt đáp: "Ngày mai tôi sẽ không tới đó."
Và cậu cũng không định sẽ để Ninh Lạc Điềm đi tới đó, vẫn là câu nói cũ, nơi đó không hề thích hợp với cô.
"Ừ, dù sao bây giờ cậu cũng đã bị lão đại cho ra rìa rồi, cậu có tới hay không cũng chẳng còn quan trọng đối với ngài ấy nữa."
Bị cô ta cười nhạo, Nghiêm Trạch Viễn cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ lo tập trung cho món ăn ở trên bếp.
Chung Lạc Ân thấy cậu như vậy thì bất lực nhún vai một cái rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Về phần của Nghiêm Trạch Viễn, trong lúc chờ đợi món bò hầm được chín mềm, cậu tranh thủ mang ba lô về phòng cho cô, tiện thể xem cô đã dậy hay vẫn còn chìm trong mộng đẹp.
Khi cậu đẩy cửa tiến vào phòng, Ninh Lạc Điềm vẫn còn đang ngủ rất say, theo suy đoán của cậu, có lẽ phải mất một thời gian khá dài cô mới có thể khôi phục lại thể trạng như ban đầu.
Lấy chú chó bông ra khỏi ba lô, Nghiêm Trạch nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô một lúc lâu, cậu mới cẩn thận đặt chú chó nhỏ vào trong vòng tay của cô, sau đó còn chu đáo kéo chăn lên cao một chút để cho cô không phải bị lạnh.
Mặc dù đang ngủ rất say, Ninh Lạc Điềm vẫn vô thức cảm nhận được những thay đổi xung quanh mình, cô nhíu mày ưm lên một tiếng rồi xoay người nằm hướng lưng về phía cậu.
Nghiêm Trạch Viễn thấy thế liền cưng chiều đặt lên má cô một nụ hôn thật khẽ: "Ngủ ngon!"
Khi cậu nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại để chuẩn bị xuống tầng thì thời gian đã là 4 giờ hơn, món bò hầm mà cậu nấu cũng đã đạt độ chín hoàn hảo, cậu hài lòng tắt bếp.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, cậu quyết định nấu thêm mấy món cho cô.
Đến khoảng 5 giờ, Ninh Lạc Điềm mới bị đánh thức bởi tiếng mở cửa rất khẽ của cậu, Nghiêm Trạch Viễn vừa đặt chân vào phòng đã thấy cô đang tròn mắt nhìn mình, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng trở nên đỏ bừng.
Nghiêm Trạch Viễn rất thích dáng vẻ này của cô, ý cười trong mắt cậu lại càng thêm nồng đậm, đôi chân thon dài nhanh chóng tiến đến bên giường.
Khoảng cách của hai người dần dần rút ngắn lại, Ninh Lạc Điềm cảm thấy trái tim bé bỏng của mình như sắp rơi ra ngoài.
Đến khi Nghiêm Trạch Viễn đã ngồi xuống bên cạnh, bàn tay lớn vươn ra xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, tâm trí của cô mới thôi