Buổi tối, lúc Ninh Lạc Điềm đang ngồi ôn bài bên cạnh Nghiêm Trạch Viễn thì ba cô gọi tới.
Sau khi hỏi chuyện của Phương Nhã, ông lại đề cập đến chuyện của cô:
"Nghe nói đêm nay con không về nhà."
Ông Ninh chỉ nói một câu như vậy, không bày tỏ ý kiến, cũng không hỏi gì thêm, rõ ràng là đang thăm dò cô.
Trước đó Ninh Lạc Điềm đã thông báo việc này cho người làm trong nhà, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý để trình bày với ba mình.
Cô nghĩ nên thành thật một chút có lẽ sẽ tốt hơn.
Lúc nói chuyện với ông Ninh cô cũng không quên để ý phản ứng của người thiếu niên đang tập trung giải phương trình: "Ba, đêm nay con sẽ ngủ lại nhà của lớp trưởng, con và cậu ấy..."
Cô muốn nói chuyện hai người đang hẹn hò cho ông biết nhưng mãi cũng không mở lời được.
"Con với cậu ấy thế nào hả? Sao chỉ nói một nửa đã im lặng rồi?" Ông Ninh đã biết câu trả lời nhưng vẫn cố ý hỏi.
Ninh Lạc Điềm nhìn chằm chằm vào sườn mặt tuấn tú của cậu, thấy cậu vẫn không có phản ứng gì, như thể chuyện mà cô sắp nói hoàn toàn không liên quan tới cậu, Ninh Lạc Điềm vô cùng ấm ức: "Con và lớp trưởng đang ôn bài cùng nhau, cậu ấy giúp con tiến bộ không ít ạ."
"Thế à? Vậy ba không làm phiền hai đứa nữa, học cho tốt nhé."
"Vâng ạ."
Đặt điện thoại về vị trí cũ, Ninh Lạc Điềm cũng không thèm để ý tới cậu nữa, hờn dỗi cầm bút lên, cùng lúc đó Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên kéo cô vào lòng.
"Giận anh hả?" Người nào đó cười vô cùng sảng khoái: "Đang trách anh không quan tâm đến chuyện đó à?"
Ninh Lạc Điềm lườm cậu một cái, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước giờ cô chưa từng thấy cậu cười thoải mái như vậy, giá mà lúc nào cậu cũng được vui vẻ như bây giờ thì tốt biết mấy.
"Không được cười em nữa." Cô giả vờ cắn nhẹ lên vai cậu, Nghiêm Trạch Viễn tiếp tục cười trêu cô, cô lại cắn thêm một cái nữa khiến cậu càng cười vui vẻ hơn.
Đợi đến lúc cậu cười không nổi nữa, Ninh Lạc Điềm mới vươn tay ôm lấy chiếc cổ thon dài của cậu, ánh mắt và lời nói tràn ngập tình ý: "Anh nói anh không còn đủ sức lực nữa, em không tin."
Nghiêm Trạch Viễn đã sớm cảm nhận được sự khác thường của cô, cậu nhìn cô trong giây lát rồi dịu dàng hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô.
"Vậy thì phải thử mới biết."
Thật ra cậu chỉ muốn hỏi: Lạc Điềm, rốt cục em đang lo sợ điều gì? Vì sao lại muốn làm anh vui vẻ đến thế?
Lúc bắt đầu là 8 giờ, khi kết thúc đã là nửa đêm.
Ninh Lạc Điềm vô lực ngã vào lòng cậu, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của cậu, cô từ từ khép mắt lại.
Nghiêm Trạch Viễn ôm cô nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Đêm khuya thanh tĩnh, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Nghiêm Trạch Viễn trở về thực tại, vươn tay cầm lấy điện thoại của cô.
Dãy số xuất hiện trên màn hình vừa xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, không sai, người gọi tới chính là Nghiêm Trạch Luân.
Cuộc gọi đầu tiên