Sau khi đưa cô về phòng của mình, Nghiêm Trạch Viễn giữ đúng lời hứa vào trong thay quần áo.
Ninh Lạc Điềm vừa nhìn thấy chiếc giường cỡ lớn của cậu thì hai mắt đã nặng trĩu, cùng cậu lặn hụp cả buổi chiều bây giờ toàn thân cô không có chỗ nào là không đau nhức.
Không nghĩ nhiều nữa, cô muốn ngủ.
Lúc Nghiêm Trạch Viễn thay quần áo xong thì thấy cô đã ngủ mất, vì có cô ở đây mà căn phòng vốn lạnh lẽo này mới trở nên ấm áp, vì căn phòng này có cô nên cậu cũng không nỡ rời đi.
Bàn tay mang theo hơi lạnh của cậu nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt đang ngủ say của Ninh Lạc Điềm, hàng mi cong vút hơi rung động, cô nặng nề mở mắt ra nhìn cậu, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ gì đó mà cậu không nghe rõ.
Nghiêm Trạch Viễn cúi người hôn lên gò má yêu kiều của cô một cái, dịu dàng hỏi: "Em vừa nói cái gì, nói lại anh nghe.
"
Ánh mắt của Ninh Lạc Điềm đã bắt đầu chập chờn, nhưng lần này cậu lại nghe rất rõ.
"Em nói! em yêu anh.
"
Trên khuôn mặt lãnh đạm của cậu cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười, tựa như nắng mai ấm áp, cũng tựa như gió xuân tháng ba khiến người ta dễ chịu vô cùng.
Cậu từ từ vùi mặt vào cổ cô, cánh môi tuấn dật nhẹ nhàng lướt trên da thịt mẫn cảm của cô một hồi lâu: "Vậy sau này phải gả cho anh nhớ chưa?"
Ninh Lạc Điềm cười đến ngây ngốc: "Không biết.
"
Mi tâm của cậu hơi nhíu lại, nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"
"Còn phải xem biểu hiện của anh nữa.
"
"Được thôi.
" Cậu bật cười thành tiếng, lát sau lại vui vẻ thêm vào mấy chữ: "Vợ tương lai của anh.
"
!
Nghiêm Trạch Viễn chạm mặt Nghiêm Trạch Luân và Ninh Quân Kiều ở cầu thang, ánh mắt của người đàn ông đánh giá cậu một lượt từ đầu tới chân, chần chừ trong giây lát mới cất giọng hỏi: "Lạc Điềm đâu rồi? Lúc nãy con bé chạy theo em.
"
Ninh Quân Kiều liếc nhìn anh một cái, sau đó cũng hỏi: "Em để cho anh chị gặp con bé một lát có được không?"
Ánh mắt của Nghiêm Trạch Viễn vẫn không nhìn bọn họ, lạnh lùng đáp: "Cô ấy đang nghỉ ngơi, đừng làm phiền.
"
Dứt lời, cậu đi một mạch xuống đại sảnh, Chung Lạc Ân thấy cậu vừa ngồi xuống sofa thì thong thả rót cho cậu một tách trà rồi thuận miệng hỏi: "Người của cậu đâu rồi?"
Nghiêm Trạch Viễn vô cùng kiệm lời: "Ngủ.
"
Cô ta khẽ nhướn mày, không nói gì nữa.
Nói thật thì cô ta cũng không còn thành kiến với Ninh Lạc Điềm nữa rồi.
Khi tất cả mọi người đều đã có mặt, Nghiêm Trạch Viễn nhìn lướt qua từng người, đặc biệt là khuôn mặt hơi cúi thấp của Lương Tuyết, dáng vẻ khúm núm này của bà ta khiến tâm tình cậu cũng khá lên đôi chút.
"Ngồi đi.
"
Kể từ giây phút này tất cả mọi người đều phải nhìn sắc mặt của cậu mà sống rồi.
"Lương Tuyết, bà có biết tại sao tôi lại đưa mẹ tôi về đây hay không?"
Vừa nghe cậu gọi tới tên mình, Lương Tuyết lập tức ngồi thẳng dậy, theo bản năng đưa mắt nhìn chiếc quách được đặt ngay ngắn trên bàn trà, bất giác rùng mình một cái.
"Sao hả?" Cậu nâng giọng hỏi, ánh mắt sắc bén như dao.
Nét mặt của Lương Tuyết hơi lưỡng lự, nhưng bà ta không còn cách nào khác, bước chân nặng nề, cuối cùng bà ta từ từ khụy gối, quỳ xuống.
Nghiêm Trạch Luân siết chặt nắm đấm, trơ mắt nhìn mẹ mình dập đầu tạ trước quách hài cốt của mẹ cậu, Ninh Quân Kiều