Nghiêm Trạch Viễn thấy cô lẳng lặng thu tay về, sau đó cũng không nói gì thêm, khuôn mặt từ đỏ chuyển sang trắng.
Cậu không khỏi cười lạnh một tiếng.
"Sao? Muốn quản anh à?"
Hình như cậu đang ngứa đòn thì phải?
Ninh Lạc Điềm thật sự rất muốn đánh người nhưng khi nhìn thấy quầng thâm trên mắt cậu, cô lại không nỡ, thậm chí trong lòng còn có chút chua xót.
Có lẽ cậu đã mất ngủ nhiều ngày rồi.
Dưới chân cậu có một đống đầu lọc thuốc lá, cô càng nhìn càng không vừa mắt.
Ninh Lạc Điềm siết chặt góc váy, cũng không nhìn đến cậu nữa, cô mặc kệ ánh mắt của những người qua đường, vươn tay ôm lấy cậu.
Cô nghĩ đến chuyện của chị gái, nhớ lại vết thâm quầng đó, cô nghĩ biết đâu cậu cũng có nỗi khổ riêng của mình.
Đôi tay mềm mại của cô từ từ siết chặt lấy thắt lưng cậu, mùi thuốc lá nhàn nhạt bao lấy chóp mũi cô, đột nhiên khoé mắt cô cay xè.
Thân thể của Nghiêm Trạch Viễn rõ ràng có chút cứng đờ, người con gái khiến cậu ngày nhớ đêm mong bây giờ đang ở trong ngực cậu rơi nước mắt.
Cậu nên vui hay nên buồn đây?
Mà thôi, vui hay buồn cũng như nhau cả thôi, cậu chỉ muốn ôm cô.
Thời tiết lúc giữa trưa cực kỳ nóng bức, dòng người qua lại trên phố cũng thưa dần, thưa dần!
Ninh Lạc Điềm cảm nhận được vòng tay của cậu trên người mình, nước mắt rơi xuống như mưa, cô muốn nói một tuần vừa qua cô thực sự rất nhớ cậu.
"Em khóc cái gì?" Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên cười lên: "Người nên khóc là anh mới phải, anh nhớ em đến sắp phát điên rồi.
"
Mà những lúc như vậy cậu dường như chỉ biết hút thuốc, uống rượu và gọi thầm tên cô.
Có nhiều đêm cậu không ngủ, chợp mắt được một chút lại mơ thấy cô, trong mơ cô cũng muốn đẩy cậu ra xa, chỉ cần cậu tiến lên một tất thì cô sẽ lùi lại một thước.
Nhưng hiện tại thì không sao nữa rồi.
Nghiêm Trạch Viễn đặt một nụ hôn lên trán cô, hai mắt từ từ khép lại: "Lạc Điềm, chúng ta thuê phòng khách sạn đi.
"
Ninh Lạc Điềm vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cậu, hàng mi run rẩy ẩm ướt của cô khẽ run lên, biểu cảm vô cùng khó tin, cô lắp ba lắp bắp hỏi cậu: "Anh, anh vừa nói cái gì đó?"
Biết ngay cô sẽ hiểu lầm mà, Nghiêm Trạch Viễn uể oải đáp: "Anh buồn ngủ.
"
Từ lúc xảy ra chuyện đến nay cậu chưa có lấy một giấc ngủ trọn vẹn nào.
Ninh Lạc Điềm lại nhìn đến quầng thâm trên mắt cậu, thế là mềm lòng ngay, cô lau nước mắt trên mặt rồi nói: "Nhưng mà anh vẫn chưa ăn gì có đúng không? Chúng ta tìm gì đó ăn lót dạ rồi đi ngủ.
"
Cậu đồng ý.
"Vậy anh ở đây đợi em một lát.
"
Dứt lời, cô vội vội vàng vàng đi vào một cửa tiệm ở gần đó, lúc trở lại cô cầm hai cái sandwich đung đưa trước mặt cậu: "Anh muốn ăn loại nào đây?"
Nghiêm Trạch Viễn tùy tiện chọn một cái, trong mắt đều là ý cười, sau đó kéo cô ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.
Ninh Lạc Điềm cắn một miếng sandwich, cảm thấy hương vị cũng không tồi, lúc nãy cô còn mua thêm mua một ly cam ép, thấy Nghiêm Trạch Viễn cũng bắt đầu ăn thì đặt nó ở giữa hai người.
"Có ngon không?"
"Cũng được.
"
Cô bĩu môi bắt chước giọng điệu của