Thấy cô như thể sắp khóc đến nơi, Nghiêm Trạch Viễn mới dừng trò đùa của mình lại và nói sự thật cho cô nghe: "Ngốc quá, cậu chỉ làm sai 4 câu thôi."
"Cậu nói cái gì?" Ninh Lạc Điềm bị cậu xoay vòng vòng, đầu óc một phen quay cuồng, hai mắt cô trừng lớn nhìn vào phiếu trả lời trắc nghiệm mà cậu vừa đưa cho mình.
Đúng như lời cậu nói, cô chỉ làm sai 4 câu mà thôi!
"Đáng ghét! Làm tôi sợ muốn chết có biết không?"
Cô đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Nghiêm Trạch Viễn có chút hờn trách, nhưng cảm xúc ấy chỉ thoáng qua như một cơn gió.
Bởi vì sau khi biết mình đã làm rất tốt, cô lấy đâu ra tâm trạng buồn bực mà giận với hờn ai.
Lúc này, Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên lấy từ túi quần tây ra một thứ gì đó rồi ném về phía cô mà không hề báo trước một tiếng, tuy có chút bất ngờ, Ninh Lạc Điềm vẫn thành công tóm được nó.
Nhưng đến khi đã cầm thứ đó trong tay, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa định mở miệng hỏi thì nghe Nghiêm Trạch Viễn nhàn nhạt nói:
"Đó là phần thưởng của cậu, làm rất tốt!"
Ninh Lạc Điềm nghiêng đầu ngắm nghía vật trong tay mình, đó là một cái móc khoá hình nấm, nhìn kỹ hơn một chút, cô phát hiện đó chính xác là một cây nấm Tùng Nhung.
Tại sao phải là nấm Tùng Nhung? Nó có ý nghĩa gì à?
"Sao lại tặng cái này cho tôi?" Cô giơ cái móc khoá lên, hiếu kỳ hỏi.
Ngay lúc ấy, điện thoại của Nghiêm Trạch Viễn chợt kêu lên vài tiếng.
Cậu vừa cúi đầu kiểm tra mục tin nhắn, đồng thời giải đáp thắc mắc của cô: "Chuyện là như vầy, trên đường tới đây tôi thấy nó hợp với cậu nên tiện tay mua thôi."
Ninh Lạc Điềm nhìn vật nhỏ đang treo lơ lửng trên tay mình, bất mãn chu môi: "Hợp với tôi sao? Hợp chỗ nào chứ?"
Nghiêm Trạch Viễn xem xong nội dung tin nhắn, sắc mặt vẫn không thay đổi, cậu cất điện thoại vào túi quần rồi điềm tĩnh nói với cô: "Bây giờ tôi có chút việc cần xử lý, cậu mang đề Ngoại ngữ về nhà giải đi.
Buổi tối nếu có thời gian tôi sẽ gọi điện cho cậu, tạm biệt."
Cậu chỉ dặn dò cô bấy nhiêu rồi vội vã rời khỏi tiệm cà phê.
Ninh Lạc Điềm ngồi thẫn thờ nhìn theo bóng dáng cao lớn của cậu đang xa dần, cảm xúc trong cô lúc này có chút phức tạp.
Cô tự hỏi, Nghiêm Trạch Viễn đối xử với cô như vậy rốt cục là vì cái gì?
Từ sau khi đưa cô bị lạc ở trong rừng trở về, trông Nghiêm Trạch Viễn có gì đó rất lạ..
...
Ninh Lạc Điềm ngồi taxi trở về nhà, vừa về đến phòng, cô lập tức gọi điện cho Phương Nhã để hỏi thăm tình hình bên đó.
"Mình đỡ nhiều rồi.
À, hôm nay cả lớp bắt đầu giải đề rồi đó, cậu đã biết chuyện này rồi chứ?"
Ninh Lạc Điềm nằm dài trên sofa, một tay cầm điện thoại, tay còn lại thì chơi đùa với cái móc khoá.
Khi nghe bạn mình hỏi như vậy, cô thở dài một tiếng rồi nhẹ giọng đáp: "Ờ, mình biết rồi.
Mình vừa giải xong đề Toán, chỉ sai có 4 câu thôi.
Còn cậu thì sao? Đã làm gì