Hàn Tử Thiên mắt sắc lạnh nhìn cô ả sau đó nhỏ giọng mách người thương.
_ Sam à con ả tình cũ đến đòi chồng em nè, em mau ra đuổi người đi.
Ái Bội Sam nghe xong liền hùng hồ đứng dậy đưa mắt nhìn cô ả.
Đối với cậu nhóc chỉ cần ai có ý với anh người yêu của mình, cậu nhóc đều không cho, đều tức giận.
_ Chị xấu xí đồ không biết nhục, còn dám đến tận đây để tìm người sao.
_ Nhìn chị không đẹp mà sao nết chị cũng xấu quá vậy.
_ Như này bộ không sợ nhục mặt gia đình, nhục mặt ba mẹ hay sao.
Ái Bội Sam trừng mắt nhìn cô ta, cậu nhóc tuy nói vậy nhưng vẫn giành cho Tô Tuyết Nhi một sự tôn trọng nhẹ.
Ba mẹ Hàn ngồi nghe được hai câu này của chàng dâu nhỏ thì thấy rất vui, Mễ Tuyết cũng cất giọng nói tiếp:
_ Thời gian vừa rồi chắc tiểu thư đây cũng qua lại với không ít người nhỉ, lỡ như...!trong bụng cô có chửa hoang mà lại muốn Thiên nhà tôi chịu sao? Mơ đi.
Tô Tuyết Nhi nghe xong lời nói của bà liền lắc đầu nói lớn:
_ Kh...!Không phải mà bác, cháu hoàn toàn không có qua lại với đàn ông khác.
Cả nhà Hàn Gia ngồi nhìn cô ta làm trò với ánh mắt ghét bỏ, cái gì mà không qua lại với đàn ông, đúng là nói dối trắng trợn mà, mạng xã hội của ả vẫn ngày ngày cập nhật các ảnh đi với mấy đại gia giàu có đây thây, ở nhà ả không biết có bao nhiêu là bộ đồ của nam nhân, không biết bao nhiêu cái áo mưa dính tinh tr.u.ng của mấy tên kia.
Ái Bội Sam khó chịu nhìn cô ả, cậu nhóc buông tay anh ra sau đó chạy ra đẩy cô ả ra ngoài.
_ Chị mau cút đi.
Cút đi trước khi tôi dùng bạo lực với chị.
_ Thằng đ.ix mày không có quyền động vào tao.
_ Aa.
Tô Tuyết Nhi không chịu hợp tác, ả ta vùng vẫy kết quả là làm ngã Ái Bội Sam, cậu nhóc bị ngã vào bàn, ba người còn lại thấy thế thì không khỏi lo lắng.
_ Sam à không sao chứ.
Hàn Tử Thiên chạy đến ôm người vào lòng, anh vỗ về kiểm tra xem có bị chảy máu hay va vào đâu nghiêm trọng không.
_ Lôi cô ta ra ngoài, hủy dung đi, đập tan cái tập đoàn Tô Thị kia đi.
Ba Hàn tức giận nói lớn, rất nhanh một nhóm người liền đi vào lôi Tô Tuyết Nhi ném ra ngoài đường, trước khi ném cũng không quên làm một đường trên cái gương mặt silicon của cô ta.
Tô Tuyết Nhi vùng vẫy muốn thoát ra nhưng hoàn toàn không được, miệng mồm chỉ lặp đi lặp lại vài câu như " Không, không được ", " Có biết tôi là ai không hả mà dám làm như thế với tôi ", " Tôi là tiểu thư Tô Thị, mai sau sẽ là vợ của thiếu gia các người, mau buông ra "
Cô ta vênh