Chương 5: Nghênh Cảnh
Edit: Sắc team
Beta: BRANDY
Khi Nghênh Thần trở về chung cư, đêm đã khuya.
Cô nhìn vào gương ngó trái, ngó phải, miệng vết thương ở trên cổ kia tuy dài nhưng không sâu, nghỉ ngơi hai ngày, ra ngoài chỉ cần quàng chiếc khăn lụa lên là được.
Nghênh Thần đi về phía sô pha ngồi xuống, đang tính toán ngày mai xin nghỉ như thế nào.
Cô thuận tay mở TV, chuyển kênh, lập tức bị tin tức của kênh truyền hình địa phương gây chú ý.
Ah? Chuyện vừa nãy, nhanh như vậy đã lên TV rồi sao?
Trên bản tin là những hình ảnh chụp ghép nối, từng bức, từng bức hình hiện ra, tái hiện lại tình huống nguy hiểm lúc đó.
Nghênh Thần tua lại bản tin, căn chuẩn thời điểm, nhanh chóng ấn nút tạm dừng
Là hình ảnh cô cùng Lệ Khôn một trước một sau tách ra khỏi đám đông.
Lệ Khôn cao ngạo, lạnh lùng, ngẩng cao đầu mà bước, bóng lưng thẳng tắp càng khiến cho huy hiệu quốc kỳ trên tay áo thêm phần uy nghiêm. Nghênh Thần nhìn nửa ngày, nghiêng đầu cười: “Đúng là vô cùng đẹp trai.”
Nói xong lại tự cảm thấy không thú vị, cúi đầu rũ mắt, ủ rũ tắt TV.
Lúc này, di động vang lên, là Đường Kỳ Sâm gọi tới.
“Sếp có chuyện gì vậy?” Nghênh Thần tiếp điện thoại.
Đường Kỳ Sâm: “Em có khỏe không? Có bị thương không?”
Nghênh Thần do dự một chút: “Không có việc gì đâu.”
Đường Kỳ Sâm: “Tôi hỏi em có bị thương không?”
Sau đó liền nghe thấy được một tiếng thở dài khe khẽ ở đầu dây bên kia.
Đường Kỳ Sâm: “Tôi đang tiếp khách ở Đông Quan, không thể tới được, để tôi bảo thư ký Triệu mang thuốc đến cho em.”
“Không cần phiền toái như thế, tôi thật sự không sao hết.” Nghênh Thần ngồi khoanh chân trên sô pha, hỏi: “Tại sao sếp biết?”
“Xem tin tức.”
Nghênh Thần nghe vậy, vừa cười vừa nói: “Đúng là chuyện tốt truyền ngàn dặm.”
Đường Kỳ Sâm cũng cười, “Lá gan em cũng thật là lớn, tình huống như vậy cũng dám xông vào.”
“Cậu bé bị túm đến trợn trắng mắt, suýt chút nữa tắt thở. Được rồi, anh cũng đang vội, tôi tắt máy đây.”
“Đừng tắt.”
“Hửh?”
Đường Kỳ Sâm bên kia trầm mặc một chút, mới nói: “Về sau đừng một mình làm loại chuyện này, sẽ khiến người khác rất lo lắng.”
Ánh mắt Nghênh Thần trong vắt, rất nhanh đáp lại: “Biết rồi Đường tổng, hợp đồng lao động của tôi vẫn chưa đến hạn kết thúc đâu, tôi nhất định sẽ bảo toàn tính mạng, chăm chỉ kiếm tiền cho anh.”
“Nghênh Thần.”
“Còn có chuyện gì vậy Đường tổng?”
“Không trong thời gian làm việc, không cần gọi tôi là Đường tổng.” Đường Kỳ Sâm nhỏ giọng, “Tôi và em……”
“Leng keng.” Chuông cửa đúng lúc đó vang lên.
Nghênh Thần nhẹ nhõm thở ra một hơi, trong lòng thầm kêu thật đúng lúc, lảng sang chuyện khác, “Ồ, nhanh như vậy mà thuốc đã đưa tới rồi sao? Đường tổng, vậy tôi tắt máy đây, cảm ơn đã quan tâm.”
Cuộc gọi kết thúc.
Nghênh Thần hít sâu một hơi, đi dép ra mở cửa. Cửa vừa mở, cô kinh ngạc nhảy dựng lên.
Ngoài cửa, Nghênh Nghĩa Chương mặc một thân quân phục, khuôn mặt trầm xuống. Đứng bên cạnh ông là Thôi Tĩnh Thục, phía sau là hai gã cảnh vệ.
Nghênh Thần lấy lại phản ứng, “Ba.”
Lông mày Nghênh Nghĩa Chương nhíu chặt, ý như đang nói: “Còn nhớ rõ ta là ba?”
Ông bước vào cửa, nhìn thấy băng gạc trên cổ Nghênh Thần, nét không vui trên mặt cũng giảm hơn phân nửa, hỏi: “Quay trở về mà cũng không thèm ghé thăm nhà sao?”
“Lệnh trên tập đoàn điều xuống gấp rút, công việc cần phải bàn giao rất nhiều, về cũng không kịp báo cho ba. Hôm nay lại vội vàng chuẩn bị cho hội nghị. Con vốn định họp xong sẽ trở về thăm ba.” Nghênh Thần giải thích.
Nghênh Nghĩa Chương không nói nữa. Thôi Tĩnh Thục ở bên cạnh đặt xuống một đống thức ăn bà mang theo, đánh giá một vòng căn chung cư, dường như suy nghĩ thật lâu, mới dám nói với Nghênh Thần: “Cái chung cư này hơi nhỏ, không thể tiện nghi như trong nhà được, Thần Thần hay là con dọn về nhà ở đi?”
Nghênh Thần không nhìn Thôi Tĩnh Thục, chỉ nói: “Nơi này ở gần công ty, thuận tiện đi làm.”
Thôi Tĩnh Thục quan tâm hỏi: “Vết thương của con có nặng không? Hay là đi đến chỗ bác sĩ Mạnh khám xem? Con về nhà ở, cũng có thể tĩnh dưỡng sức khỏe.”
Lúc này Nghênh Thần cũng không đáp lời bà, nhìn về phía Nghênh Nghĩa Chương, “Ba, ba ngồi đi.”
Thôi Tĩnh Thục cũng cảm thấy mất mặt, xấu hổ lùi bước về phía sau.
Nghênh Nghĩa Chương muốn nói mấy lần lại thôi, cuối cùng vẫn nói lảng sang chuyện khác.
“Công việc có tốt không?”
“Khá tốt.”
“Quay về rồi có lại đi nữa không?”
“Năm nay sẽ không đi nữa.”
“Đáng lẽ ra phải như thế, con gái mà cứ suốt ngày ở bên ngoài. Con định cứ ở lại chỗ này?”
“Vâng, công ty sắp xếp.” Vẫn lấy lý do kia, “Thuận tiện đi làm.”
Nghênh Nghĩa Chương cũng lại không tiếp tục nữa.
Nghênh Thần đứng dậy đi rót nước, Thôi Tĩnh Thục giành trước, “Con ngồi đi, để dì rót, trên cổ bị thương cần phải cẩn thận.”
Thôi Tĩnh Thục ở phòng bếp bận bịu, như là người tìm được một vị trí phù hợp cho mình.
Trong khoảng thời gian một chén trà, không khí ở chung của ba người còn nhạt nhẽo hơn cả màu nước trà trong chiếc chén kia.
“Được rồi, con nghỉ ngơi đi.” Nghênh Nghĩa Chương đứng dậy.
Nghênh Thần cũng đứng dậy, “Ba, để con tiễn ba.”
“Nghỉ ngơi đi.” Nghênh Nghĩa Chương phất tay, lại quay đầu lại hỏi Thôi Tĩnh Thục: “Đồ đâu?”
Thôi Tĩnh Thục vội vàng lấy ra một chiếc túi giấy, “Thần Thần, đây là canh gà nhà nấu, vẫn còn nóng.”
Nghênh Thần liếc mắt một cái, duỗi tay nhận lấy. Biểu tình Thôi Tĩnh Thục lập tức vui mừng.
Đi vài bước, Nghênh Nghĩa Chương nói: “Đúng rồi, tiểu Cảnh thứ sáu này về.”
Không nói rõ ra, nhưng Nghênh Thần cũng hiểu, đây là nhắc nhở cô, muốn cô thường xuyên về nhà mà.
Sau khi tiễn Nghênh Nghĩa Chương đi, Nghênh Thần nhìn bát canh gà kia, không hề mở ra, để nguyên cả bát mang vào phòng bếp.
Chuông cửa lại vang lên.
Nghênh Thần thông qua mắt mèo nhìn ra, vẻ lạnh nhạt vừa rồi của cô lập tức biến sạch, thay bằng nét mặt tươi cười mở cửa ra, “Ái chà chà!”
Người đứng ngoài cửa bị tiếng kêu ầm ỹ kỳ quái này của cô làm cho nhíu mày, cậu ta tỏ vẻ mặt ghét bỏ mà lùi về sau một bước.
Nghênh Thần không vui, “Này, còn dám có cái thái độ này với chị gái em à.”
Cậu thiếu niên dáng người cao gầy, khuôn mặt không quá giống Nghênh Thần, nhưng khí chất lại không lẫn đi đâu được. Chiếc áo thun màu đen cậu mặc đem đến một vẻ thoải mái, tươi trẻ. Màu mắt nhàn nhạt, cứ như đang ẩn dấu trong đó một dòng suối mát lành.
Nghênh Thần nhìn về phía tay cậu, “Có mang đồ ăn đến cho chị không?”
Cậu đem túi nilon trên tay đưa cho Nghênh Thần.
“Bạn nhỏ Nghênh Cảnh này, em mà cứ treo cái mặt than đó lên, sẽ không tìm được bạn gái đâu.” Nghênh Thần mở ra chiếc túi nilon, cúi đầu hít hà mùi gà nướng, “Đến lúc đấy thì đừng trách chị không nhắc nhở trước.”
Trên vai Nghênh Cảnh đeo một chiếc balo, hai tay đút túi, bộ dáng vô cùng tuấn tú, liếc mắt nhìn cô một cái, “Ah.”
Nghênh Thần đi tới, vươn tay véo véo mặt cậu, “Ah cái đầu em ý.”
“Có mỡ.” Nghênh Cảnh nghiêng đầu né tránh, rồi lại nhìn nhìn cổ của cô, “Chị không sao chứ?”
“Ừ, không sao cả.”
“Biết thế thà không đến.”
Nghênh Thần xông đến đá một cái vào mông cậu, “Cút đi.”
Nghênh Cảnh nhẹ nhàng túm lấy mắt cá chân của cô, ngược lại khiến cô bị rơi xuống thế hạ phong.
“Này này này, buông tay! Buông tay!” Nghênh Thần chỉ có thể đứng trên một chân, luống cuống tay chân giữ thăng bằng, “Cái thằng nhóc này, lên đại học nên bắt đầu biết làm phản đúng không?”
Nghênh Cảnh gật đầu, “Đúng.”
Hai chị em đối diện nhìn nhau, một giây, hai giây, sau đó đồng thời cười rộ lên.
Đùa giỡn xong, hai người cùng ngồi trên sô pha.
“Lên đại học đã quen chưa?”
“Rồi.”
“Việc học có khó không?”
“Vẫn ổn.”
“Thầy cô có thích em không?”
Nghênh Cảnh nghĩ nghĩ, gật đầu, “Nói chung đều thích.”
“Da mặt thật dày.” Nghênh Thần cười dùng mũi chân đá cậu, “Này, đưa cho chị cái cánh gà.”
Nghênh Cảnh cầm lấy một chiếc cánh gà, đưa đến bên miệng cô. Nghênh Thần há mồm muốn gặm, lại cắn một miếng vào không khí
Cánh gà bị thu lại.
Nghênh Cảnh cười ha hả, vẻ mặt vô tội, giây tiếp theo, liền đem cánh gà nhét vào trong miệng chính mình.
“……” Nghênh Thần cạn lời. “Chúng ta đi xét nghiệm DNA đi, xem xem có chính xác là chị em ruột không?”
Nghênh Cảnh không hùa vào lời đùa vui này, hỏi cô: “Trở về đã gặp bọn Mạnh ca chưa?”
“Gặp rồi.” Nghênh Thần uống một ngụm Coca, “Mới về hai hôm nay bận quá, cũng không gặp quá lâu được. Đúng rồi, Mạnh ca của em mấy năm nay đổi bao nhiêu lần bạn gái rồi?”
“Không có bạn gái chính thức.” Nghênh Cảnh trực tiếp hỏi: “Vậy chị cũng gặp Lệ ca rồi sao?”
Hai chị em nhà này tuy tuổi tác cách nhau xa, nhưng luôn thân thiết. Lúc trước khi Nghênh Nghĩa Chương đặt tên cho hai chị em, một người là “Thần” một người là “Cảnh”, ngụ ý “Tiền đồ như gấm” đến hiện tại hai người cũng không phụ sự kỳ vọng đó.
Nghênh Thần cũng không muốn lừa em trai, thừa nhận: “Ừ, gặp rồi.”
Cô đem tình huống gặp lại trớ trêu của hai người kể lại một lượt, nghe xong, Nghênh Cảnh khó mà nói nên lời, giơ ngón tay cái lên, “Bái phục.”
Lại nói tiếp: “Hạnh Thành tương khắc với bát tự của chị, chị vẫn nên quay lại Hàng Châu đi.”
Nghênh Thần kháng nghị: “Này này này.”
“Chị ở Hàng Châu chức vị cao, tiền lương cao, phong cảnh hữu tình.” Nghênh Cảnh chỉ chỉ vào mình nói tiếp, “Ở Hạnh Thành ngoài việc có em ra, còn có điều gì tốt chứ?”
Nghênh Thần nghe cậu nói xong, thành thật:
“Còn có Lệ Khôn.”
“Chị đừng có nói với em còn có Lệ ca.”
Hai chị em cùng lúc nói.
Một giây yên lặng.
Nghênh Thần cúi đầu gặm đùi gà, giọng nói buồn bã: “Em làm gì vậy?”
“Em hỏi chị muốn làm gì đấy?” Đây là một cuộc nói chuyện bình tĩnh, một hỏi một trả lời, rõ rõ ràng ràng.
Nghênh Cảnh đợi một lúc không thấy cô trả lời, bèn lấy PSV từ trong balo ra chơi.
Nghênh Thần chìm chằm chằm vào hình ảnh trò chơi, hai nhân vật trong đó đang tung tăng nhảy nhót đánh nhau.
“Tiểu Cảnh, nếu như chị,” Nghênh Thần nhẹ giọng, “Vẫn không quên được anh ấy……”
“Cho nên, chị lại muốn oanh oanh liệt liệt theo đuổi anh ấy một lần nữa sao?” Nghênh Cảnh cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay nhanh nhẹn điều khiển trò chơi.
Lông mi Nghênh Thần rũ xuống, nói: “Chị không ngại.”
Một ván trò chơi kết thúc, Nghênh Cảnh gật đầu, “Vậy được, em lại hỏi chị, chị nghĩ xem Lệ ca có thể quên đi việc kia sao?”
Nghênh Thần trầm mặc.
Nghênh Cảnh đưa cho cô một cái đùi gà: “Này, ăn đi.”
Kể ra mà nói, khi Nghênh Thần cùng Lệ Khôn bắt đầu, cũng không phải thực sự là lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều nguyện ý).
Lệ Khôn khi hai mươi hai tuổi được điều phái đến quân