CHƯƠNG 62: TIỂU HỒ LY NGHÊNH THẦN
Edit: BRANDY
Nghênh Thần bị Lê Khôn quẳng xuống băng ghế phía sau xe, lực không nhẹ, đầu đập vào cửa xe.
“__ Á.”
“Dựa vào đâu?” Lệ Khôn bạo phát, hận không thể bóp chết cô gái không biết trời cao đất dày này, “Dựa vào cái “muốn thử một lần” của em?”
Nghênh Thần đau đến chảy nước mắt, lắc đầu: “Không...không.”
Lệ Khôn đóng chặt cửa, không gian lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Nghênh Thần xoa xoa trán, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi chết.”
Lệ Không bực mình, lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu, mân mê một lát cuối cùng lại nhịn xuống, nhét trở về bao.
Nghênh Thần vươn người, vẻ mặt tội nghiệp, chủ động khoác bả vai anh: “Lệ Khôn.”
“Đừng đụng vào anh.”
“Em xin lỗi, em sai rồi, tha thứ cho em được không?” Nghênh Thần mạnh dạn dán sát mặt vào má anh, hai mắt rơm rớm: “Anh nhìn đi, đầu đập vào thành xe, đau quá. Sắp sưng thành một cục u to rồi.”
“Đáng đời. Đau một lần cho chừa.” Lệ Khôn vẫn tỏ vẻ hùng hổ nhưng giọng nói dường như đã nguôi giận. “Lúc nãy còn chạy hăng hái thế cơ mà. Em thích chạy thế, cho em chạy chết đi.”
“Em làm sao mà chết được.” Nghênh Thần nhịn đau, nhếch miệng cười. “Nếu không thì anh đánh em đi, cho anh đánh một cái cho hết giận, được không?”
Cô nói rất nhẹ nhàng, hệt như mây trôi nước chảy, không có tâm cơ gì, nhưng đôi mắt giảo hoạt như tiểu hồ ly rõ ràng tố cáo ai đó đang giở chiêu trò khổ nhục kế.
Lệ Khôn nhịn xuống cảm giác muốn nổi giận, sau khi bình tĩnh lại, anh hỏi: “Nghênh Thần, có phải hiện tại chúng ta vẫn mạnh khỏe, hạnh phúc bên nhau nên em coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?”
Nghênh Thần ngơ ngác, vẫn chưa hiểu anh định nói gì.
“Khi đó, em không muốn ảnh hưởng đến sự thăng tiến của anh, sợ anh xúc động, sợ anh làm điều sai lầm, cho nên em nhẫn tâm thà một mình chịu khổ cũng không chịu nói với anh. Em cho rằng đó là bảo vệ anh, nhưng những lời nói khi đó, câu nào không phải là dao sắc, đâm chết người không cần hung khí! Khốn khiếp”
Lệ Khôn bình thản nói tiếp: “Nghênh Thần, năm đó sau khi hai ta chia tay, nói thật đến ý nghĩ muốn giết người anh cũng có, thậm chí anh đã đi khám bác sĩ tâm lý. Anh muốn biết tại sao anh hận em đến thế, hận đến không thể buông xuống được, nhưng vẫn không thể ngừng thích em, không thể ngừng vì em dù có tổn thương chính mình, cũng không nỡ làm em đau lòng.”
“Tiểu Thần, em có biết không, đã bao lần anh cố gắng tự thuyết phục mình, cứ đi về phía trước đi, không cần quay đầu lại, bởi vì anh không muốn em chịu khổ, anh yêu em, yêu nhiều hơn là hận. Anh không muốn trở thành một thằng đàn ông không đáng tin, không quyết đoán. Khi anh đã chọn em, tức là anh chấp nhận buông bỏ tất cả, từ nay về sau, cuộc sống của anh chỉ xoay quanh mình em, mọi việc đều lấy em làm trọng.”
Lệ Khôn cố nén nước mắt, khắc chế giọng nói đang run rẩy của mình: “Nhưng em thì sao? Cứ luôn nhân danh tình yêu để làm tổn thương anh. Em cho rằng, anh quan tâm đến chức vị sao? Kỳ thật chỉ là trong lòng em chưa từng thật lòng tin tưởng anh, không tin anh đủ sức che mưa chắn gió cho em, không tin anh tình nguyện nắm tay em đi đến đầu bạc răng long.”
“Đúng, khi mới bắt đầu, là em chủ động theo đuổi anh, theo đuổi những hai lần, nhưng mẹ nó, hai lần đều dễ dàng buông tay, người nhẫn tâm nói chia tay bao giờ cũng là em!” Mỗi chữ nói ra đều như cố kìm nén cảm xúc: “Nếu như đây chính là cách em yêu một người, vậy thì, Nghênh Thần, anh không chịu nổi.”
“Anh van em, đừng vì mong muốn đơn phương của mình mà đẩy anh ra xa thêm một lần nào nữa.”
Nghênh Thần ngẩn người: “Lệ Khôn.”
Anh không phản ứng. Cho đến tận khi, bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt anh. Nghênh Thần nghẹn ngào nói: “Anh đừng khóc.”
Lệ Khôn gắt gao nắm lấy bàn tay cô, một lát sau khi cảm xúc ổn định hơn, anh mới khởi động xe, đánh tay lái đi về phía đường lớn.
Nghênh Thần nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Lệ Khôn không để ý đến câu hỏi của cô.
Đến Đông Các, Mạnh Trạch đã đợi sẵn ngoài cửa. Thấy người đến, lập tức tiến lên khoát tay chào hỏi: “Bên này.”
Lệ Khôn xuống xe, trực tiếp đi về phía anh ta: “Đều đã đến đủ?”
“Đủ.” Mạch Trạch liếc về phía sau anh, nhìn thấy Nghênh Thần đang trơ trọi đứng một mình, trán có một cục u lớn.
“Không phải chứ? Mới gặp lại mà cậu đã gấp gáp thế rồi?” Mạnh Trạch chủ động xoa dịu bầu không khí, trêu ghẹo hai người.
Kết quả mặt nóng áp mông lạnh, gặp đúng tên người gỗ mặt liệt Lệ Khôn. Kẻ nào đó đen mặt, vượt qua anh ta, đi thẳng vào trong. Nghênh Thần tội nghiệp lẽo đẽo chạy theo sau, không dám đi quá xa, mà cũng chẳng dám lại gần quá.
“Ồ?” Mạnh Trạch cao giọng, “Thật sự là cao thủ.”
Chủ tiệm và Mạnh Trạch là chỗ quen biết vì vậy ưu ái sắp xếp cho hai người căn phòng lớn nhất. Vừa đẩy cửa đi vào, là cảnh tượng náo nhiệt, vui vẻ. Đường Kỳ Sâm và Nghênh Cảnh đang ngồi chơi bài, trên bàn cược không có tình anh em, cả đám lấy tiền tươi cá cược, mỗi ván xong, tình anh em lại vơi đi một chút.
Mạch Trạch đi qua, cười nói: “Cậu dám cá với bọn họ à. Tôi phục.”
Khúc Dĩ Minh ngoan ngoãn móc túi tiền: “Bao nhiêu nào?”
“Em trai nhỏ Cảnh Cảnh của chúng ta, thi được hạng nhất đại học khoa học tự nhiên của Hạnh Thành.”
“Đúng thế, đúng thế, bại bởi Trạng nguyên, không hề mất mặt.”
Một người quân nhân trẻ tuổi đang đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại, có thể tiếp xúc với người nhà Trương Hữu Đức, ép ông ta đổi lời khai, chàng trai này có không ít công lao. Nghênh Thần vừa nhìn qua, liền hiểu, đây là một buổi tiệc cảm ơn.
Nhân vật chính vừa đến, mọi người liền hướng mắt về phía cô. Đường Kỳ Sâm cười với Nghênh Thần: “Lại đây.”
Nghênh Thần cúi đầu, ngoan ngoãn đi đến.
Dù Đường Kỳ Sâm đang ngồi, nhưng khí thế và khí chất không hề giảm, anh nhàn nhạt nói: “Ngồi xổm xuống.”
Nghênh Thần không lên tiếng, làm theo. Đường Kỳ Sâm giơ tay lên, búng mạnh vào cái trán đang sưng đỏ của cô.
“Á ___!” Nghênh Thần đau đến mức chảy nước mắt.
“Còn biết đau?” Đường Kỳ Sâm nghiêm túc nói: “Đau mới tốt, mới nhớ lâu được. Lần sau còn xảy ra việc tương tự, tiền vé máy bay từ Thượng Hải đến đây, tiền khách sạn, tiền xe, toàn bộ đều bắt em thanh toán.”
Ngữ khí của anh, dù trong tình cảnh nào vẫn thế: là lời dạy dỗ nghiêm khắc của một người thầy, là lời nói chân thành của một người tri kỷ, là thứ tình cảm dù cách xa nghìn trùng chỉ cần người đó gặp nguy hiểm lập tức xả thân đến cứu.
Nghênh Thần ngoan ngoãn nghe giáo huấn, ngoan ngoãn đáp: “Dạ, thưa sếp.”
Mạnh Trạch phân phó nhân viên phục vụ: “Mang thức ăn lên đi.”
Lúc xếp chỗ ngồi, mọi người cố ý đẩy Nghênh Thần ngồi bên cạnh Lệ Khôn. Nghênh Thần sợ hãi không dám nhìn anh. Lệ Khôn không thèm để ý, cũng không nói chuyện với cô, lạnh lùng ngồi xuống.
Mạnh Trạch ấn bả vai cô xuống, cười cười: “Ngồi xuống nào. Tất cả cùng ngồi đi.”
Sau đó anh tinh tế nói mấy câu chuyện đùa, bầu không khí chẳng mấy chốc đã trở lên náo nhiệt.
Một bàn lớn, đều là những người anh em, bằng hữu thân thuộc ra sức giúp đỡ Nghênh Thần lúc khó khăn. Lệ Khôn lấy thân phận chủ nhà, rót đầy một chén rượu, đứng dậy hướng mọi người gật đầu, trịnh trọng nói: “Cảm ơn mọi người, tôi xin cạn trước một ly.”
Một ly này dứt khoát, lưu loát.
Mọi người đồng lòng, cực kì ăn ý nhìn về phía nhân vật nữ chính của ngày hôm nay.
Nghênh Thần học theo Lệ Khôn, cũng rót một ly đầy, đang định bưng lên, Đường Kỳ Sâm lập tức đè bàn tay cô lại, đánh mắt về phía Lệ Khôn: “Được rồi, thân thể Nghênh Thần còn yếu, có phạt cũng phạt có mức độ thôi.”
Anh cầm chén rượu của cô đổi thành một ly nước trái cây: “Dùng cái này kính mọi người là được rồi.”
Bữa cơm này cứ thế bình an kết thúc.
Tàn cục, Lệ Khôn đích thân tiễn mọi người về. Tròng phòng chỉ còn lại mấy người.
Mạnh Trạch hỏi: “Anh đưa tiểu Thần về?”
Lệ Khôn cứng rắn nói: “Tôi không muốn.”
Mạnh Trạch nhíu mày: “Được, vậy tôi bảo Khúc Dĩ Minh đưa con bé về.”
Nhắc đến cũng thật trùng hợp, lúc ấy Lệ Khôn và Đường Kỳ Sâm có thể thuận lợi ngăn chặn Hứa Vĩ Thành ở bãi đỗ xe, nguyên nhân trực tiếp là vì nhà đầu tư hiện thời của ông ta hủy bỏ quyết định, nên ông ta mới chạy về công ty giải quyết sự vụ.
Thoạt nhìn có vẻ là trùng hợp nhưng kỳ thật là có an bài từ phía sau.
Hôm trước, Lệ Khôn vô ý nói ý định uy hiếp Lý Vĩ Thanh với Mạnh Trạch. Mạnh Trạch vốn là một người tinh tế, nhanh trí bỗng nhớ tới Khúc Dĩ Minh hình như có liên hệ với tập đoàn Kiền Kim, lập tức gọi điện thăm dò. Quả là ông trời không phụ người hiền, Hứa Vĩ Thành nói, người cầm quyền tập đoàn này chính là thiếu gia Khúc Dĩ Minh.
Sau khi nghe ý định để Khúc Dĩ Minh đưa Nghênh Thần về, không nóng không lạnh, buông xuống mật câu: “Ai thích đưa thì đưa.”
Mạnh Trạch nhíu mày, “Anh biết người này lai lịch thế nào không?”
Lệ Khôn vẫn chẳng nói chẳng rằng, điệu bộ: Anh đây không quan tâm.
“Là hàng xóm nhà tôi. Ông nội hắn là cục trưởng cục tình báo, bản thân cậu ta không theo nghiệp gia đình mà chạy đi làm ăn, nhưng cậu ta lại thể hiện tài năng xuất chúng ở mảng này.”
“Ồ.” Lệ Khôn lạnh nhạt đáp.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu thôi. Hồi trước bác cả của Nghênh Thần ngỏ lời, muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho em ấy.” Mạch Trạch không ngại phiền phức chưa đủ lớn, xích lại cạnh Lệ Khôn, cười tủm tỉm nói: “Chính là vị Khúc tiên sinh này. Cậu ta cũng sớm thú thật với tôi, bản thân cậu ấy rất thưởng thức