Saigon về đêm như chiếc áo dạ hội đen huyền, bí ẩn và quyến rũ... Ánh đèn đường lóng lánh như những viên kim cương rãi rác khắp nơi, lúc ẩn, lúc hiện như muốn chơi trốn tìm ở cái thành phố đông người này.
Thanh Hà mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi màu trắng của chị, đang cánh tay hờ hững vào nhau, đôi mắt mông lung hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chung cư của cô được tọa vị ở tần thứ 17 nên căn hộ là một nơi lý tưởng với những người phóng khoáng, họ có thể tha hồ ngắm nhìn khung cảnh từ trên cao. Nhưng đó không phải lý do khiến Thanh Hà chọn căn hộ này. Đơn giản vì nó vừa đủ với số tiền lương ít ỏi của một bác sĩ thực tập như cô. Nó lại nằm kế bệnh viện nên rất tiện lợi. Không kể ngày nghỉ hay đêm khuya, Thanh Hà thường nhận được những cuộc gọi khẩn từ bệnh viện, cho biết họ cần thêm nhân sự và kêu cô về tập hợp. Trường hợp như những tai nạn liên hoàng, điều thường xãy ra ở một thành phố quá đông dân cư như Saigon.
1
Vậy nên giây phút lặng im, không vội vã lúc này, đủ để Thanh Hà đắm mình, thưởng thức vẻ đẹp lung linh của thành phố về đêm, quả thật rất hiếm hoi.
Không biết từ bao lâu rồi cô mới được thảnh thơi như vậy. Với một bác sĩ thực tập, thời gian đôi với Thanh Hà là một thứ xa xỉ. Nếu không ở bệnh viện làm việc, cô sẽ ở quán café kế bên để ôn bài. Hai điều trên chiếm gần hết ngày của Thanh Hà, vài tiếng ít ỏi còn lại cô dùng để làm những việc cá nhân, nhưng hầu hết là ngủ. Vì bận rộn như vậy nên Thanh Hà có thể ngủ mọi lúc, mọi nơi.
Công việc quay cuồng là thế nhưng cô cảm thấy rất thoải mái. Cô cảm nhận được sau một ngày làm việc mệt nhoài, nhấc mình không nổi là.. mình đang sống! và đang được sống hết mình với tuổi trẻ của mình.
Giấc ngủ vì thế mà cũng đến với cô rất nhanh. Những giấc ngủ thiếu giấc nhưng hiếm khi mộng mị.
Cuộc sống bận bịu đến nỗi cô gần như quên mất con người mà 5 năm trước đây, đối với cô còn quan trọng hơn cả thế giới gọp lại, nhân đôi.
Phạm Thanh Hằng.
...
- Bây giờ coi như em là bạn gái của tôi rồi nha! - Thanh Hằng lém lỉnh nói rồi hôn lên má cô cái chụt.
Thanh Hà mặt đỏ ửng, ngại ngùng không nói được lời nào. Người cô thích bấy lâu, hôm nay lại tỏ tình với cô, vui sướng còn không hết, làm sao nói nên lời.
Vậy là chị có được cô, đơn giản vậy thôi.
Năm đó, cô 15 tuổi.
...
5 năm sau đó, họ chia tay.
Từ lúc bàn tay nhỏ bé của cô buông lõng cổ tay chị cũng là lúc cô biết mình sẽ lạc mất con người ấy..
Khi đó, một phần nào trong cô, mong manh như bóng bóng xà phòng, mong rằng tình cảm của chị có đủ, có đủ để nắm lấy tay cô, khẳn định rằng chị cũng yêu cô,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
..dù chỉ một lần thôi cũng được..
..yêu cô đủ để ở bên cô.
Bong bóng xà phòng, có lẽ không cần gặp gió cũng sẽ tự nhiên tan vỡ. Tình yêu của cô và chị cũng vậy. Vốn vì bong bóng mỏng tanh, không thể chịu nổi sức ép của không khí, huống hồ chi là gió lộng, mưa rong.
...
Một buổi tối của 5 năm trước.
Cô ngồi trong chiếc xe Camry cũ, chờ đợi chị ở gốc nhỏ quen thuộc, nơi hai người thường hay hẹn hò. Khác với cảm giác vừa vui, vừa hồi hợp mỗi khi chờ chị đến.
Hai tuần trước, trong cuộc nói chuyện qua phone..họ xãy ra bất đồng.
Cuộc đối thoại mơ hồ quá, nhưng hai tuần rồi chị không liên lạc với cô..
Tối nay, hai tay cô đan vào nhau.
Lòng cô rối bời.
Vốn dĩ cô không phải là người con gái yếu đuối, nhưng chị luôn là trường hợp ngoại lệ đối với cô. Chị cũng là yếu điểm duy nhất của cô vì..
..cô yêu chị.
Đủ để nhận ra rằng chị không yêu cô, không coi trọng cô. Đủ để biết chị không xứng đáng với tình yêu của cô, nhưng vẫn ngốc nghếch đặt hết tình cảm mình vào.
Nhưng thôi, đều đó khiến cô đau thật, nhưng nếu mãi mất đi chị trong đời, cô sẽ còn đau đớn hơn rất nhiều. Vậy nên cô thà ở bên chị, yêu chị, tổn thương khi có chị, còn hơn đau khổ một mình khi không còn chị.
Trước giờ vốn dĩ kiệm lời, nên cô yêu chị nhiều như thế nào, chắc chỉ có mình cô hiểu rõ.
Tình yêu của cô tỏa ra từ hành động. Từ những điểu nhỏ nhặt, cô luôn suy nghĩ và đặt chị ở trọng tâm.
Dù cô không quá ngọt ngào trong lời nói, nhưng những ánh mắt, nụ hôn, và nhịp tim đập không theo quy trình mỗi khi cô bên chị, chính là minh chứng tốt nhất cho một tình cảm đã quá đậm sâu.
Vậy nên chị hiểu chứ.
Chị biết rằng cô yêu chị nhiều. Vậy nên, chị đâu cần đặc nhiều tình cảm vào, đã có cô rồi mà!
Đã vậy, chị còn cảm thấy thích thú vì cô nằm gọn trong lòng bàn tay mình, ngoan ngoãn và không bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì. Chị biết rằng những hành động hững hờ, vô tâm, sẽ làm tổn thương đến người con gái ấy, nhưng theo định luật thì cô sẽ càng yêu chị hơn thôi.
Đến khi hiểu tình cảm của cô đã quá sâu đậm thì cũng là lúc chị muốn chia tay với cô. Một phần vì tình yêu của cô, dù rất khẽ khàng, nhưng đối với chị đó là một gánh nặng, một món đồ mà tuổi trẻ của chị không muốn gánh vát nên thẳng tay vứt qua bên đường. Dù gì sau này quay lại, món đồ đó sẽ vẫn nằm yên vị chờ chị đến để nhặt lên, có gì lớn lao đâu.
Vậy nên chị cứ thỏa thích vui chơi, trải nghiệm với tuổi trẻ của mình. Nếu một ngày chị muốn quay lại, chị tin rằng cô sẽ tha thứ và dang rộng vòng tay chào đón chị về, như bao lần cô vẫn thế.
..
Thanh Hằng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, đĩnh đạt và đầy tự tin, khắc hẳn với vẻ mặt hơi hốc hác và bờ mắt thâm quần của cô.. dù đã được cô che đậy khá kỹ càng. Nhưng chắc không có loại phấn son nào có thể giấu nổi sự bơ phờ, thất thần trong nhãn quang của người con gái.
Hai người cứ ngồi đó trong im lặng..
1, 2..10 trôi qua, không khí dầy đặc và nặng nề.
Cô hẹn chị, nhưng lại không thể nói nên lời.
Hai tuần qua, cô đã không gặp chị, không nói chuyện với chị, dù thời gian không dài nhưng đối với cô là một cực hình.
Cô hẹn chị ra đây vì cô muốn một lần được nói với chị, một lần can đảm níu giữ tình yêu của đời mình. Nếu không, cô muốn được một lời chia tay chính thức từ chị. Vì sau ngần ấy thời gian bên nhau, cô cảm thấy mình đáng nhận được một kết thúc rành mạch.
Lý trí nói với cô thế, nhưng con tim lì lợm lại chứa đầy những nỗi nhớ, những lời yêu chưa nói.. làm cô như muốn nghẹt thở.
..
Cô nhớ chị rất nhiều. Cô có nhiều điều muốn nói với chị, nhưng đến lúc này đây, có lẽ vì xót xa nên cô nghẹn lời.
Trong vô thức ..cô khẽ nắm lấy cổ tay chị.
Bàn tay cô nhỏ nhắn và mềm mại. Những ngón tay thon, vừa vặn vòng lấy cổ tay chị. Không biết chị có thể cảm nhận được không.. con người cô đang khẽ run rẫy..
Cái nắm tay mang một chút níu kéo.. một chút tan vỡ.. một chút thương nhớ.... và tất cả tình cảm của cô.
Nó khẽ khàng, ấm áp, như những gì thuộc về cô.
Chị không hề buông bỏ tay cô, nhưng cũng không giữ nó lại, vẫn ngồi yên vị, sát bên nhưng rất xa xôi.
- Thanh Hằng..em .. - cô lại nghẹn lời, cố ngăn cho mình đừng khóc.
Chị vẫn lặng im chờ cô nói, không hối thúc.
Thoáng nhìn chị.. hôm nay trong chị còn đẹp hơn bình thường, quần áo bảnh bao, mùi nước hoa thơm lừng, thần khí thoải mái và đầy phóng khoáng.
..không lẽ, không có em chị vui đến thế sao? cô nghĩ mà tim chợt nhói lên.
Dù cô biết chị yêu cô không nhiều, nhưng 5 năm cũng không phải ít.. một chút hối tiếc, một chút buồn cũng không có sao, Thanh Hằng?
Cô cảm thấy hụt hẫng..dù rằng cô đã quá quen với sự vô tâm của chị.
Hít một hơi thật sâu, cô nén