Edit: Hải Yến.
Beta: 韩冰儿.
Mưa dầm rả rích gần nửa tháng, thời tiết của ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã chuyển biến tốt hơn. Trầm Khê ngẩng đầu lên quan sát bầu trời, trời xanh không mây, trời sáng, không khí trong lành, trời trong gió nhẹ, tựa như tất cả từ ngữ đều có thể dùng để hình dung thời tiết của hôm nay vậy đó. Thời tiết hôm nay thật là tốt nha, nếu so sánh với thời điểm bọn họ kết hôn đúng là hoàn toàn không giống nhau. Cô còn nhớ rõ lúc cô kết hôn với Tô Hàng, đột nhiên hôm đó xuất hiện một trận mưa rào lớn kèm theo cả sấm chớp nữa, trong đêm tối sấm chớp lại rền vang phảng phất như báo hiệu ngày tận thế sắp đến vậy, đó cũng là ngày mà cô nhớ nhất trong đời.
"Chị dâu, cái này chị vẫn nên đến thả đi." Lý Thanh Viễn, bằng hữu tốt nhất của Tô Hàng cầm hũ tro cốt trong tay đưa về phía Trầm Khê.
Trầm Khê nhìn qua "hũ tro cốt" mà Lý Thanh Viễn cầm trong tay, kia là chồng trước của mình, hũ đựng tro cốt của Tô Hàng. Nhưng Trầm Khê biết kỳ thật tro cốt trong chiếc hộp kia thật sự không phải là tro cốt của Tô Hàng. Tô Hàng chết trong một vụ tai nạn máy bay, máy bay tại Thái Bình Dương nổ tung, cả máy bay rơi vào biển cả, mặc dù đến nay đã ba tháng trôi qua, nhưng vẫn không vớt được một mảnh hài cốt nào.
"Bên trong... Thả cái gì?" Trầm Khê nhận thấy giọng nói của chính mình có chút khàn khàn.
"Đây là đồ vật mà Tô Hàng trước kia giữ gìn nhất đấy, chị muốn mở ra nhìn xem sao?" Lý Thanh Viễn cười khổ cầm chiếc hộp trong tay mình đặt ở sâu trong tay Trầm Khê, "Có lẽ chị sẽ cảm thấy có chút quen mắt."
Trầm Khê có chút không rõ ý tứ trong lời nói của Lý Thanh Viễn, cô nghi hoặc nhìn đối phương một cái, nhưng Lý Thanh Viễn đã quay người rời đi từ lúc nào rồi. Trầm Khê đành phải ôm hộp đi vào mộ bia đằng sau, nơi đây là nơi chôn thả tro cốt của địa phương. Kia là một cái hố hình vuông đã được đào sẵn, đứng tại hai bên là nhân viên công tác phụ trách vùi lấp cầm thuổng sắt với sắc mặt lạnh lùng, giống như chỉ cần cô có động tác buông xuống, bọn họ ngay lập tức sẽ lấp đầy nơi đó vậy.
Trầm Khê ngồi xổm trên mặt đất, bàn tay đang vuốt ve hũ tro cốt đậm màu xám xịt này, thiết kế của hũ tro cốt vừa đơn giản vừa mộc mạc, lại không có một vật trang trí dư thừa nào, tựa như người tên Tô Hàng, càng giống năm năm hôn nhân của cô vậy.
Trước khi gả cho Tô Hàng, Trầm Khê với Tô Hàng không có thân thiết cho lắm. Cô biết Tô Hàng là đứa con mà Tô gia đón từ bên ngoài vào. Có người nói hắn là con riêng của Tô Bách Niên, bởi vì thế hệ này Tô gia không có con trai nối dõi cho nên mới bị đón trở về kế thừa sản nghiệp. Cũng có người nói Tô Bách Niên khi học đại học từng yêu một cô gái, hai người sau khi kết hôn có Tô Hàng, chỉ có điều bị Tô lão gia tử chia rẽ.
Đối với những lời đồn đại này, Trầm Khê một mực xem như là không thấy, ngoại trừ ngẫu nhiên tham gia mấy bữa tiệc rượu, hai người tình cờ gặp nhau đều chỉ chào hỏi qua loa vài lần, chứ cô và người đàn ông này không gặp nhau quá nhiều.
Trầm Khê là con gái rượu của Trầm gia, thân thể Trầm phu nhân vì suy yếu, sinh hạ Trầm Khê xong về sau liền không thể sinh con được nữa. Mặc dù vậy nhưng vợ chồng Trầm thị vẫn tình cảm nồng thắm như thường, dù cho về sau bọn họ không thể sinh con trai, hai người cũng cũng không có vì vậy mà tình cảm bất hòa, vớí lại bọn họ cũng rất thương Trầm Khê, mà Trầm Khê lại không thích làm ăn, cho nên tất cả thương nhân giới thượng lưu của thành phố S đều biết rằng, về sau ai cưới Trầm Khê, chẳng khác nào đạt được toàn bộ tập đoàn Trầm thị cả.
Vợ chồng Trầm thị luôn luôn nói đùa rằng, về sau Trầm Khê lấy chồng, hai người bọn họ nhất định phải tuyển chọn khắt khe mới được, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày bọn họ sẽ hoàn toàn không có lựa chọn nào khác đem Trầm Khê gả cho Tô Hàng.
Sáu năm trước, cha Trầm tại nước Mỹ đầu tư một hạng mục lớn, không ngờ lúc đó nước Mỹ lại xảy ra biến động, vì có chính sách hạn chế ngoại thương mới, dẫn đến việc đầu tư của cha Trầm mất đi giá trị, toàn bộ số tiền đầu tư đều biến mất. Cổ phiếu của Trầm thị tụt dốc không ngừng, công ty gặp khủng khoảng, ngân hàng lại không ngừng đòi nợ, cha Trầm nếu không gánh được sẽ phải tuyên bố phá sản, không ngờ một hôm Tô Hàng bỗng nhiên xuất hiện ở Trầm gia.
Đúng vậy, hắn không có đi đến tập đoàn Trầm thị, cũng không có mang đoàn đội gì theo, thậm chí ngay cả một bí thư cũng không có mang, mà là một mình tới Trầm gia. Ngày hôm đó Trầm Khê vừa vặn cũng ở nhà, bởi vì cô lo lắng trong nhà mình sẽ có biến cố xảy ra, cho nên cô liền trốn ở lầu hai lo lắng nghe lén.
"Trầm tổng, tôi có thể cho Trầm thị vay tiền." Tô Hàng mở miệng nói.
"Tô tổng, anh không biết bao nhiêu cần bao nhiêu tiền mới có thể lấp đầy cái cái lỗ thủng này sao?" cha Trầm hỏi.
"Tôi biết, trước khi đến tôi đã cho người ta làm báo cáo rồi." Dưới lầu truyền đến tiếng lật tài liệu, "Trầm thị thâm hụt, cần 3 tỷ mới có thể lấp đầy."
"3 tỷ chỉ có thể để Trầm thị khôi phục vận chuyển thôi."
"Trừ lần đầu tư này ra, tập đoàn Trầm thị là một công ty có năng lực và lợi nhuận vô cùng tốt. Tôi tin tưởng chỉ cần cho ngài một cơ hội, Trầm thị nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi." Tô Hàng đáp.
"Anh cho chúng tôi vay tiền, không phải thu mua chứ?" Giọng nói của cha Trầm đầy nghi hoặc.
"Đúng vậy, không thu mua, chỉ cho vay." Tô Hàng xác nhận nói.
"Anh vì cái gì mà phải làm như vậy? Tôi không tin anh chỉ là tin tưởng năng lực kinh doanh của tôi." Cha Trầm nói, " 3 tỷ không phải là một con số nhỏ, nếu như công ty tôi không thể phát triển lại, mấy cái ngân hàng vừa thành lập của anh sẽ sụp đổ mất, thậm chí sẽ liên lụy Tô thị. Tôi cũng không có giao tình gì với anh, anh vì cái gì mà phải giúp tôi?"
"Tôi đúng là còn có một điều kiện nữa." Phòng khách yên tĩnh một hồi lâu, Trầm Khê mới nghe thấy Tô Hàng nói như vậy.
"Anh nói đi." Cha Trầm hỏi.
"Tôi cần một người vợ."
Trầm Khê còn nhớ rằng lúc ấy mình nghe được câu này liền phản ứng, đầu óc trống rỗng, toàn thân cứng ngắc trốn ở sau cây cột, trong lỗ tai ong ong cái gì đều nghe không được. Lúc đó truyền đến tiếng bố cô đập đồ đạc mới khiến cô tỉnh lại.
"Anh ra ngoài, anh cút ra ngoài cho tôi, tôi Trầm Hà Xuyên dù lập tức biến thành một người nghèo rớt mồng tơi cũng sẽ không vì vậy mà bán con gái mình." Cha Trầm tức giận cầm chén trà trên bàn đập rơi văng tới phía chân của Tô Hàng.
"Trầm tổng, ngài nên suy nghĩ thêm một chút đi." Giọng nói của Tô Hàng không có hề có một tia chập trùng nào.
"Tôi không cân nhắc, anh ra ngoài, anh cút ra ngoài cho tôi."
"Trầm tổng, nếu như Trầm thị sụp đổ, mấy vạn nhân viên của tập đoàn đều sẽ thất nghiệp."
"Anh ra ngoài đi."
"Trầm tổng, tiền viện phí của Tôn phu nhân một năm cũng phải cần mấy chục vạn."
"Anh... Anh cuối cùng muốn làm gì?" Trầm Khê biết, mẫu thân là điểm yếu cả đời của phụ thân cô, "Nếu như anh muốn giúp tôi, tôi rất cảm kích anh, dù cho anh muốn thu mua cả Trầm thị, hoặc là những điều kiện khác đều không thành vấn đề, nhưng tại sao anh muốn cưới Tiểu Khê chứ?"
"Tôi cần một người vợ." Tô Hàng lặp lại câu nói lúc nãy, nhưng giọng nói vẫn không hề chập trùng chút nào.
"Nhưng toàn bộ thành phố S này ai cũng đều biết, anh Tô Hàng
đã có người trong mộng rồi, anh cần một ngươì vợ tại sao lại không đi tìm cô ấy?" cha Trầm hỏi.
"Cô ấy... Không thích tôi."
"Cho nên mong muốn của anh không thực hiện được, liền lấy con gái tôi làm thế thân sao?" Cha Trầm tức giận hỏi.
"Tôi sẽ đối xử với Trầm tiểu thư thật tốt." Tô Hàng đảm bảo nói, lần này trong giọng nói kia rốt cục cũng xuất hiện một tia chập trùng.
"Tôi..."
"Tôi đồng ý." Trầm Khê đứng trên bậc thang của lầu hai, cô đứng từ trên cao đối mặt với Tô Hàng với vẻ mặt kinh ngạc, cô nghe thấy mình cực kì tỉnh táo nói, "Tôi đồng ý gả cho anh."
"Tiểu Khê..." cha Trầm lo lắng nói.
"Trầm thị cũng chống đỡ không được bao lâu, nếu như Tô tổng không ngại, xin hãy sớm chuẩn bị hôn lễ đi." Trầm Khê có chút không nhớ ra được biểu lộ của mình ngày hôm ấy, chỉ nhớ rằng mình phải rất tỉnh táo.
"Được." Tô Hàng khẽ gật đầu, lễ phép chào tạm biệt cha Trầm, sau đó hắn giẫm lên một mảnh sứ vỡ rồi thong dong xoay người rời khỏi Trầm gia.
Trầm Khê còn nhớ rõ ngày đó ánh nắng từ cửa chính chiếu vào, dáng vẻ của hắn lúc ấy vừa mạnh mẽ lại nhẹ nhàng, vừa thong dong lại tự tin. Nhưng khi đó Trầm Khê còn biết rằng, người đàn ông mà mình sắp cưới, trong lòng có thầm mến một cô gái không thích hắn.
Đây là ký ức mà Trầm Khê còn nhớ về Tô Hàng, đó rốt cuộc cũng chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại thôi, dù không phải là vì thích nên mới cưới mình, nhưng hắn lại hứa sẽ đối xử với cô thật tốt.
Ký ức đến đây cũng kết thúc, đầu ngón tay của Trầm Khê có chút trắng bệch, cuối cùng cô vẫn mở hũ tro cốt ra, cô đúng là thừa nhận mình có chút hiếu kỳ thật, đồ vật mà Tô Hàng quý trọng nhất, không ngờ đồ vật ấy cuối cùng thuộc về cô.
Răng rắc.
Hũ tro cốt bị mở ra trong nháy mắt, đôi mắt Trầm Khê đột nhiên mở to, cô cầm lấy một tấm hình, chăm chú nhìn một hồi lâu.
"Đây là ảnh cưới của hai người, Tô Hàng nói bọn họ chụp nhiều ảnh như vậy, nhưng tấm nào chị cũng chỉ miễn cưỡng cười, chỉ duy nhất có tấm ảnh này chị mới thực sự cười." Lý Thanh Viễn không biết từ lúc nào lại đi tới nói.
Bởi vì hôn lễ của hai người chuẩn bị rất vội vàng, vì vậy nên ảnh cưới cũng là chụp tại vùng ngoại thành ở thành phố S, cô và Tô Hàng khi đó còn không quen nhau lắm, thời điểm hai người chụp ảnh đều chỉ miễn cưỡng cươì một chút. Cô còn nhớ rõ ngày chụp ngoại cảnh, cây Hương Chương bên trên bỗng nhiên rơi xuống một hạt thông, đột nhiên có một bé trai đáng yêu tên là Tiểu Tùng Thử từ trên cây leo xuống, nhặt lấy bảo bổi của mình, đem hạt thông nhét vào trong ngực, trông đáng yêu vô cùng.
Buông tấm ảnh chụp xuống, Trầm Khê nhìn thấy bên trong có một hộp quà cực quen mắt, không cần mở ra cô liền biết bên trong chứa thứ gì.
"Đây đều là lễ vật khi kết hôn chị đưa cho, anh ấy đều không cam lòng dùng dù chỉ một lần." Lý Thanh Viễn nhịn không được mắng một câu, "Đồ đần."
Không nỡ dùng sao? Mình vẫn luôn cho rằng hắn không thích chứ.
Trầm Khê lấy thứ cuối cùng còn sót lại trong hộp, đây là một chú thỏ bông đã qua nhiều năm nhưng trông vẫn còn rất mới, mặc dù cô không biết vì cái gì, nhưng Trầm Khê lại có một cảm giác rất quen thuộc đối với đồ vật này.
"Nhìn quen mắt lắm sao?" Lý Thanh Viễn hỏi.
Trầm Khê trừng mắt, nhìn về phía Lý Thanh Viễn hỏi: "Đây là?"
"Đây là đồ vật mà người Tô Hàng thích đưa cho, anh ấy mang theo người tận hai mươi năm, đến tận lúc lấy cô ấy về nhà." Lý Thanh Viễn cười khổ nói, " Cho nên em nghĩ rằng anh ấy khi đi cũng sẽ mang thứ này theo."
"Lấy về nhà?" Trầm Khê có chút không kịp phản ứng.
"Anh ấy chắc cũng không nói rằng, anh ấy một mực thích chị." Lý Thanh Viễn nói, "Bằng không anh ấy làm gì dám khăng khăng với tất cả cổ đông của công ty muốn mượn 3 tỷ cho bố chị chứ."
"Chị... Chị không biết." Trầm Khê cầm lấy hai tay của chú thỏ bông nắm thật chặt.
"Chị dâu, em không có ý gì khác. Chỉ là gia hỏa này thích chị lâu như vậy, hiện tại anh ấy đi rồi, em chỉ là muốn thay anh ấy nói cho chị mà thôi. Có điều em nghĩ chị biết chuyện này cũng không quá đau khổ."
"Vậy anh anh ấy vì cái gì mà không nói cho chị?"
"Đúng vậy, anh ấy vì cái gì mà không nói cho chị.."
Trong lời nói của Lý Thanh Viễn để lộ ra sự oán trách khiến Trầm Khê có chút kinh ngạc, từ khi cô cùng Tô Hàng ly hôn đã qua nửa năm, từ khi cô biết tin Tô Hàng qua đời đã qua ba tháng, từ khi cô biết người Tô Hàng một mực thích chính là cô, không ngờ vậy mà chỉ mới trôi qua một giây đồng hồ thôi.
Lạch cạch.
Một giọt nước lọt vào tro cốt trong hộp, Trầm Khê ngẩng đầu, nhìn qua cửa sổ thấy thời tiết vẫn trong lành, cô nghi ngờ nói: "Trời đổ mưa sao?"
Ầm ầm!
Một tiếng sấm rền bỗng nhiên vang lên, tiếp lấy một tia chớp hình rắn, ở ban ngày ban mặt mang theo một ánh sáng chói mắt vạch qua bầu trời.
"Trầm Khê, bên ngoài đang đổ mưa, em không nên đứng bên cửa sổ như vậy."
Một giọng nói quen thuộc khiến Trầm Khê quay người, cách đó không xa chính là Tô Hàng đang mặc lễ phục hôn lễ, lông mày nhíu lại nhìn mình.
"Tô Hàng?" Trầm Khê có chút không xác định gọi.
Tô Hàng đi đến bên người Trầm Khê, đưa tay đóng lại cửa số sát trên ban công, rồi kéo rèm cửa lại, chặn tiếng sấm rền vang bên ngoài.
"Thời tiết hôm nay rất lạnh, em còn mặc lễ phục, hóng gió lâu sẽ dễ bị cảm đấy." Tô Hàng xoay người dặn dò.
Trầm Khê cúi đầu nhìn cách mình ăn mặc, đây là bộ lễ phục trễ ngực màu hồng nhạt, do nhà thiết kế DF trong 10 ngày thiết kế riêng cho mình đây mà.
"Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn sao?" Trầm Khê có chút không thể tin nói.
"Trầm Khê, chúng ta đã kết hôn rồi, coi như em không thể nào không tin tưởng tôi, cũng không cách nào để hối hận nữa rồi." Tô Hàng trầm ngâm một hồi, rồi nhìn Trầm Khê thản nhiên nói.
Đúng vậy a, một trận mưa rào cộng thêm tiếng sấm sét vang dội, cảm giác thật quen thuộc, mình làm sao có thể quên đuợc chứ.
Thế nhưng trước một khắc đây mình rõ ràng còn đang tham gia tang lễ của hắn cơ mà.
Tác giả có lời muốn nói: Mở văn, mở văn có hồng bao nha... Ta chuẩn bị một trăm, hẳn sẽ phát không hết... Ân...