Edit: Hạ Yến
Vì thứ hai còn phải đi làm, cho nên buổi trưa ngày hôm sau, mọi người phải xuất phát để trở về thành phố S. Lúc rời đi với lúc đến dường như cũng không hề có sự khác biệt, nếu như nhất định phải nói là có, vậy đại khái chính là lúc Tô Hàng dắt tay Trầm Khê thì đã không còn chột dạ như trước.
Trải qua ba giờ rưỡi bay trên không, máy bay đã hạ cánh đúng giờ tại sân bay của thành phố S.
Bốn người kéo lấy hành lý đi ra khỏi lối đi, lúc bọn họ đi đến bên cạnh thang máy, Tô Hàng nói với Trầm Khê ở bên cạnh rằng: "Anh phải đến bãi đỗ xe để lấy xe, em chờ anh ở cửa ra sân bay nhé."
"Em cùng đi với anh." Trầm Khê nói.
*Lời editor: Từ chương này mình sẽ đổi cách xưng hô của Trầm Khê với Tô Hàng thành em – anh nhé, vì Tô Hàng tỏ tình rồi mà hihi.
"Anh đi là được rồi, ở đó oi bức lắm." Tô Hàng lắc đầu rồi nói.
"Vậy anh đưa hành lý cho em đi." Trầm Khê nói xong liền muốn lấy hành lý từ trong tay Tô Hàng.
"Để anh cầm đi." Tô Hàng tránh né tay của Trầm Khê, hắn dùng giọng điệu cưng chiều nói, "Chờ anh tới đón em là được."
Gò má của Trầm Khê bị giọng điệu cưng chiều của Tô Hàng làm cho ửng đỏ lên, đặc biệt là Vân Thư ở bên cạnh còn hung hăng nháy mắt với cô, khiến Trầm Khê chỉ có thể vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng khẽ gật đầu.
Tô Hàng gật đầu với Vân Thư xem như là đã chào hỏi, rồi quay người đi đến bãi đỗ xe.
Thương Hòa Hú nhìn bóng dáng sải bước của Tô Hàng, hắn nghĩ thầm, người này thật sự là dùng một chút thời gian để gật đầu ngoài mặt với hắn ta, hắn cũng không thèm làm, hắn ta cũng phải đi lấy xe chứ.
"Vậy em và Vân Thư đều chờ ở cửa ra sân bay đi, anh phải đi lấy xe, tý nữa sẽ đưa em về." Thương Hòa Hú nói với Vân Thư ở một bên.
"Ừm." Vân Thư khẽ gật đầu.
Thương Hòa Hú cười cười, rồi kéo lấy rương hành lý của mình đi tới bãi đậu xe.
"Bà có phát hiện điều gì không." Vân Thư nhìn về hướng hai người họ rời đi rồi hỏi Trầm Khê.
"Phát hiện gì cơ?" Trầm Khê nghi ngờ hỏi.
"Tô tiên sinh của bà, từ đầu tới đuôi vẫn luôn căm thù Thương học trưởng, rõ ràng cũng muốn đi lấy xe, hết lần này tới lần khác lại muốn tách ra, hũ dấm chua này thật lớn nha." Vân Thư trêu chọc nói.
"Nào có, bọn họ chỉ không quen mà thôi." Trầm Khê nói.
"Bà đừng tự dối mình nữa, tôi không tin bà không nhìn ra." Vân Thư cười rồi nói.
"Vậy bà muốn tôi phải làm sao bây giờ." Trầm Khê cũng vô cùng bất đắc dĩ, "Nếu tôi với hắn là đừng ăn dấm của Thương học trưởng nữa, thì bà có cảm thấy hữu dụng không?"
"Vậy phải xem bà dùng phương pháp gì để nói." Biểu cảm của Vân Thư lập tức trở nên thô bỉ, "Ví dụ như bà mặc một bộ áo ngủ khiêu gợi, rồi ghé vào bên tai Tô tiên sinh nói."
"Đi chết đi." Trầm Khê xấu hổ đẩy Vân Thư một cái.
"Ha ha ha ha..." Vân Thư không nhịn được, cô nàng cười đến gãy lưng rồi đây này.
"Tôi không đếm xỉa đến bà nữa." Trầm Khê thở phì phò tự mình đi về phía trước.
Vân Thư cười đủ rồi, cô nàng kéo lấy rương hành lý bước nhanh để đuổi theo, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
"Trước kia tôi vẫn cảm thấy Tô Hàng là một người vô cùng không thú vị tý nào, có điều, buổi sáng hôm nay tôi mới phát hiện hắn thật sự rất thú vị đấy." Vân Thư nói.
"Buổi sáng hôm nay phát sinh chuyện gì sao?" Trầm Khê nghi ngờ hỏi.
"Hắn cãi nhau với Oánh Oánh." Vân Thư cười rồi nói.
"Oánh Oánh? Không thể chứ?" Tô Hàng vốn không nói nhiều, lúc hắn tiếp xúc với mình thì có thể nói nhiều hơn vài lời, nhưng chạm mặt người khác thì hắn cơ bản đều không để ý.
"Buổi sáng Oánh Oánh gặp phải Tô Hàng trong sân, thì liền chạy tới nói em ấy ghét Tô Hàng. Lý do là vì Tô Hàng, cho nên bà mới không thể trở thành chị dâu của em ấy được." Vân Thư nói.
Trầm Khê sững sờ, vẻ mặt của cô lập tức mất tự nhiên, cô biết bên trong vòng tròn có một ít lời đồn liên quan tới mình và Thương học trưởng, nhưng vì chưa có người nào nhắc tới chuyện đó trước mặt cô, hơn nữa, cho tới nay Thương học trưởng cũng không có thể hiện ra hành động gì khác thường, cô vẫn chưa từng để những chuyện này trong lòng. Mãi cho đến tiệc tối từ thiện lần trước Vân Thư đề cập chuyện đó với cô, còn có phản ứng kịch liệt của Oánh Oánh nữa, cô mới bắt đầu ý thức được quan hệ của bản thân với Thương học trưởng. Thế cho nên, hôm qua lúc ngẫu nhiên gặp phải Thương học trưởng, cô mới xấu hổ như vậy.
Càng chưa nói, Vân Thư còn thích...
"Bà đoán Tô tiên sinh của bà sẽ nói như thế nào?" Vân Thư hỏi.
"Hắn trả lời như thế nào?" Trầm Khê vứt những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, rồi phối hợp hỏi.
"Hắn nói với Oánh Oánh rằng, muốn làm em gái tôi, em đừng mơ tưởng." Vân Thư nhớ tới bộ dạng của Thương Oánh Oánh vừa kêu vừa nhảy dựng lên thì liền vui không chịu được, "Hắn biết rõ Oánh Oánh không có ý này, vậy mà lúc ấy còn chọc tiểu cô nương tức giận, em ấy còn nhảy dựng lên nữa chứ."
"Ha." Trầm Khê nhưng lại không nghĩ tới Tô Hàng còn một mặt xấu bụng như thế, nghĩ đến Tô Hàng, Trầm Khê liền nghĩ tới tình cảnh hai người gặp nhau hôm qua, cô quay đầu hỏi Vân Thư, "Vân Thư, bà biết ở đâu có thể ép plastic ảnh ở đây không?"
"Ép plastic ảnh sao? Không phải bây giờ đa phần đều là ảnh chụp điện tử hả?" Vân Thư nghi hoặc nói, "Bà muốn in ấn sao."
"Không phải, tôi muốn ép plastic thứ này." Trầm Khê nói rồi lấy một tờ giấy chỉnh chỉnh tề tề từ túi xách ra.
Vân Thư tò mò mở rộng tờ giấy ra, cô nàng liếc mắt một cái đã nhận ra đây là bản đồ vẽ thị trấn bát quái, hình dáng không khác biệt lắm so với bản vẽ mặt phẳng trên bảng tuyên truyền ngoài trấn nhỏ, nhưng lại ngắn gọn hơn một chút: "Đây không phải là bản đồ vẽ trấn nhỏ bát quái sao? Bà vẽ cái này làm gì?"
"Không phải do tôi vẽ ra." Trầm Khê nói.
"Chẳng lẽ là?" Vân Thư rất nhanh đã kịp phản ứng, cô nàng vừa cẩn thận nhìn bản đồ một lần nữa, vừa có chút không thể tin nói, "Đây là do Tô Hàng vẽ ra lúc đang tìm bà sao?"
"Ừm, hắn vẽ đấy." Trầm Khê nói, "Nhìn thấy bức tranh này, tôi mới biết được hắn đã tìm tôi bao lâu."
"Trời ạ." Vân Thư không thể tin nói, "Làm sao tôi đột nhiên cảm động quá."
Không cần bất kỳ ngôn ngữ gì, chỉ cần tấm bản đồ này, đã có thể cảm nhận được Tô Hàng tìm kiếm mình rất cẩn thận và gian khổ bao nhiêu, một cái mê cung to như này, hắn vì tìm kiếm Trầm Khê, cho nên đều đã qua mỗi một ngõ hẻm, giẫm qua mỗi một tảng đá xanh, cuối cùng vẽ ra được một tấm bản đồ như này.
Trầm Khê cười không nói gì, tấm bản đồ này, là khi trở lại sân trong, lúc Tô Hàng đang tắm rửa, Trầm Khê phát hiện ở trong túi áo của hắn, lúc vừa mở ra, nước mắt của Trầm Khê liền không kìm được mà rơi xuống. Cho nên nàng muốn giữ gìn nó, mỗi một đường nét trên tấm bản đồ này đều là chặng đường Tô Hàng thổ lộ với cô.
"Ở gần chỗ ở của tôi có một tiệm ảnh đấy, chắc là có thể ép plastic được, nếu không thì tôi lấy về giúp bà làm nhá?" Vân Thư đề nghị.
"Không được." Trầm Khê lắc đầu, cô rút tấm bản đồ từ trong tay Vân Thư rồi cười nói, "Sáng mai tôi sẽ tìm bà."
"Ồ, tôi đã hiểu." Biểu cảm của Vân Thư khoa trương tỏ ra là đã hiểu.
Tích tích...
Bỗng nhiên một chiếc xe màu đen vụt tới đứng trước hai người, Tô Hàng mở cửa xe xuống, đầu tiên hắn khẽ gật đầu với Vân Thư, lúc này hắn mới chuyển tới vị trí kế bên tài xế để giúp Trầm Khê mở cửa xe.
"Bà muốn tôi chờ một lát với bà không?" Trầm Khê hỏi Vân Thư.
"Không cần." Vân Thư nói, "Ở đây là lối ra, xe không thể dừng quá lâu, hai người đi trước đi."
"Ừm, vậy sáng mai tôi tìm bà nhé." Trầm Khê vẫy vẫy tay với Vân Thư, rồi đi đến bên kia xe để lên.
Tô Hàng đóng cửa xe, hắn lại quay lại bên cửa ghế lái bên này, rồi lại khẽ gật đầu với Vân Thư một lần nữa, lúc này hắn mới lên xe, khởi động xe, cẩn thận lái khỏi sân bay.
Xe của Tô Hàng đi không được bao lâu,
Thương học trưởng cũng lái xe tới, hắn xuống xe để giúp Vân Thư cất kỹ hành lý, sau đó mới đưa Vân Thư về nhà.
Sau khi mọi người xuống máy bay thì rất nhanh đã đến năm giờ, vì là mùa đông nên trời tối rất sớm, khi đến nơi ở của Vân Thư, sắc trời đã hoàn toàn tối mù mịt.
Thương Hòa Hú xuống xe để giúp Vân Thư lấy hành lý xuống, lúc Vân Thư nhận lấy hành lý, cô nàng đột nhiên nói lời mời: "Học trưởng, anh có muốn ăn cơm tối với em không?"
"Ách? Quên đi, đi tận một ngày đường, em hãy sớm nghỉ ngơi một chút đi." Thương Hòa Hú lắc đầu từ chối, sau đó hắn ta xoay người trở lại chỗ lái, hắn ta mở cửa đang muốn lên xe, thì lại bị Vân Thư gọi lại.
"Học trưởng!" Vân Thư thấy Thương Hoà Hú nghi hoặc nhìn, mới lên tiếng hỏi, "Anh còn nhớ rõ lần trước em đã nói gì không?"
Thương Hòa Hú nhíu nhíu mày, có chút nghĩ không ra.
"Tiệc tối từ thiện lần trước." Vân Thư nhắc nhở.
"..." Thương Hòa Hú hiểu ra, tiếp theo hắn ta lại không biết trả lời thế nào, hắn ta vẫn cho là lần trước Vân Thư nói đùa, không biết tại sao hôm nay cô nàng lại dồn hết tâm trí nhắc đến, khiến hắn ta bỗng nhiên có chút khẩn trương.
"Ngày đó em nói em thích anh, là nghiêm túc." Vân Thư nói.
"Vân Thư..." Thương Hòa Hú không nghĩ tới Vân Thư sẽ đột nhiên thổ lộ, hắn ta lập tức không biết làm sao.
"Anh đừng hoảng hốt, nghe em nói hết đã." Cách một chiếc xe, Vân Thư nhìn nam nhân mình đã thầm mến bao nhiêu năm qua rồi nói, "Đêm qua, chúng ta đã trở về để tìm Tiểu Khê cùng Tô Hàng. Ở dưới cầu, lúc ấy anh nhìn ánh mắt của Tiểu Khê, đã để lại cho em sự đố kị cùng đau thương."
"Anh..."
"Hãy nghe em nói hết." Vân Thư lại ngăn cản lần nữa rồi nói, " Ba người chúng ta có thể nói là đã lớn lên cùng nhau, em đã sớm thích anh, đại khái không chênh lệch nhiều với thời gian anh thích Tiểu Khê."
"Tiểu Khê là bạn tốt của em, lúc đó em cho rằng Trầm gia với nhà anh cũng đã chấp nhận mối quan hệ của hai người, cho nên vẫn luôn không thể hiện ra, Tiểu Khê cũng không biết." Vân Thư nói, "Về sau khi xảy ra biến cố, Tiểu Khê gả cho Tô Hàng, em đã cố ý hỏi cô ấy, xem cô ấy có thích anh hay không."
Thương Hòa Hú biết đáp án, từ hôm qua Trầm Khê từ chối việc rời trấn nhỏ với hắn, rồi đến cuối cùng cô ấy ôm hôn với Tô Hàng ở trên cầu, khiến hắn ta triệt để hiểu rõ một việc. Cái gọi là duyên phận, không phải là ai tìm được đối phương trước, mà là lúc mình tìm tới đối phương, đối phương cũng đang chờ mình. Trầm Khê nguyện ý chờ người kia chứ không phải mình, từ một khắc này, hắn ta đã biết mình nên buông tay đến cùng rồi.
"Lúc đầu em dự định sẽ theo đuổi anh, có điều bây giờ em đã thay đổi chú ý rồi, em không muốn theo đuổi anh nữa." Nụ cười của Vân Thư lộ ra sự độ lượng cùng kiêu ngạo, "Em ưu tú như vậy, nên sẽ không tự làm oan ức chính mình để theo đuổi một nam nhân đã có người khác trong lòng đâu."
Quan trọng nhất là, nếu như anh vẫn luôn không quên được Trầm Khê, em nghĩ em cuối cùng nhất định sẽ ghét Trầm Khê thôi, dù cô ấy có là bạn thân tốt nhất của em đi chăng nữa.
Thương Hòa Hú đột nhiên thở dài một hơi.
"Cho nên, Thương học trưởng, về sau chúng ta vẫn nên giống như trước đây đi." Vân Thư nói.
"Được." Thương Hòa Hú gật đầu rồi đáp.
"Đương nhiên, nếu như ngày nào đó anh lại đổi ý thích em, em cũng sẽ cho anh cơ hội." Vân Thư cười rồi nói, "Có điều anh phải tự mình đánh bại những người xếp hàng phía trước anh đi."
"Biết rồi, ở nước ngoài anh đã nghe nói, người theo đuổi Vân đại tiểu thư em, có thể xếp tới mười vạn dặm." Thương Hòa Hú biết Vân Thư đang muốn làm dịu bầu không khí ngột ngạt, cho nên vô cùng phối hợp nói.
"Không sai." Vân Thư cười cười, rồi cầm lên rương hành lý nói, "Cảm ơn anh đã đưa em về, bái bai."
"Bái bai."
Đưa mắt nhìn Vân Thư đi vào cổng khu nhà ở, Thương Hòa Hú bỗng nhiên thấy cô đơn, cùng một ngày, mà người mình thích cùng người thích đều rời đi. Thương Hòa Hú bất đắc dĩ cười cười, hắn ta chỉ hi vọng lần tiếp theo, người mình thích cùng người thích mình sẽ cùng là một người.
Khi Trầm Khê cùng Tô Hàng về đến nhà, Trương tẩu đã sớm chuẩn bị xong cơm tối.
Mấy ngày qua Sơ Ngũ không thấy ba ba và ma ma đâu, cho nên chờ lúc Trầm Khê xuống xe thì chú liền dựa vào ngực Trầm Khê lăn qua lộn lại không ra ngoài, Tô Hàng ở cạnh nhìn năm giây, hắn không thể chịu được nữa mà ôm Sơ Ngũ ra, sau đó ôm đầu Sơ Ngũ, lớn tiếng ra lệnh: "Về sau ba không cho phép con cọ vào trong ngực ma ma nữa, nghe chưa?"
"Gâu!" Sơ Ngũ kích động vẫy đuôi.
Tô Hàng ngầm thừa nhận Sơ Ngũ đã đáp ứng, hắn buông lỏng đầu Sơ Ngũ ra, ai ngờ, Sơ Ngũ lại chuyển mình rồi cọ vào trong ngực Trầm Khê lần nữa.
"Sơ Ngũ!" Tô Hàng tức chết, hắn lại túm Sơ Ngũ ra, "Con không nghe thấy lời ba ba vừa nói à?"
"Anh làm cái gì thế, một con cẩu thì biết gì chứ." Trầm Khê buồn cười nói.
"Nó nghe không hiểu thì anh cũng phải nói." Tô Hàng dự định sẽ tiếp tục dạy Sơ Ngũ phải để làm một chú chó ngoan.
"Vậy không bằng anh nói với em đi, em hiểu được." Trầm Khê buồn cười nói, "Anh có yêu cầu gì?"
Trầm Khê có phần hăng hái nhìn Tô Hàng, cô cũng không tin, nam nhân sẽ để cô về sau không được tìm Sơ Ngũ để chơi nữa.
"Vậy... Cái đó..." Ánh mắt của Tô Hàng loé lên một chút đã đạt được mưu kế, có điều mặt ngoài hắn vẫn kinh sợ như trước, ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng mới yếu ớt đề nghị, "Lúc anh ở bên cạnh, em có thể đừng luôn luôn Sơ Ngũ được không."
"Sơ Ngũ là tự mình cọ vào, chứ không phải em chủ động ôm lấy nó." Trầm Khê tức giận nói.
"Vậy... Anh cũng có thể tự mình cọ mà." Tô Hàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt của hắn với Sơ Ngũ bên cạnh quả thật không khác nhau là mấy.
"Anh..." Trầm Khê lập tức dở khóc dở cười.
Tác giả có lời muốn nói: Thương Oánh Oánh: Tôi ghét anh, Trầm Khê tỷ vốn là chị dâu của tôi mà.
Tô Hàng: Muốn làm em gái tôi? Hừ, đừng mơ tưởng!
Thương Oánh Oánh: Ai muốn làm em gái của anh chứ.
Tô Hàng: Làm em gái tôi, Trầm Khê sẽ là chị dâu em chứ sao.
Thương Oánh Oánh bị nói choáng..
Hôm trước con cua hào hứng đến buổi hoà nhạc, ta đã phải bỏ ra hơn một giờ ngồi xe đến đó, vậy mà mẹ nó, bạn thân đã lừa ta, cô ấy còn chưa mua vé, giá vé mua nhượng lúc đó đã tăng tới 1 300 tệ, mua không nổi, hai người đành phải ảo não trở về. Có điều nhân họa đắc phúc ta đã bắt kịp buổi sinh nhật ngày hôm qua. Cái khác đều tốt, nhưng tín hiệu bên trong sân lại không tốt tý nào, hại ta không thể phát trực tiếp để khoe khoang với mọi người, làm ta tức chết mất..