Khi Phó Tuyển Trăn nhìn thấy người ngoài cửa là Thẩm Hạo Hi, anh có chút kinh ngạc, thế nhưng phần kinh ngạc này rất nhanh bị anh che giấu, sắc mặt bình tĩnh: "Tôi vừa rồi đang rửa mặt, cho nên chậm trễ một chút, có chuyện gì sao?"
Phó Tuyển Trăn chính mình cũng không chú ý đến, trong lúc nói chuyện, anh còn cố ý giải thích, âm thanh cũng không lạnh nhạt như trong ngày thường, trái lại nhiều hơn một phần ôn nhu.
Trong lòng Thẩm Hạo Hi có việc, cũng không nhận ra biến hóa rất nhỏ của Phó Tuyển Trăn, cậu nhìn thẳng Phó Tuyển Trăn, do dự một hồi, mới tìm được giọng nói của mình: "Trăn ca, bây giờ anh có tiện không, em có chuyện muốn cùng anh nói tỉ mỉ."
Phó Tuyển Trăn tuy rằng không biết Thẩm Hạo Hi muốn làm gì, nhưng vẫn để Thẩm Hạo Hi vào phòng.
Phòng của Phó Tuyển Trăn được trang bị nội thất giống như của Thẩm Hạo Hi, điểm khác biệt duy nhất chính là những thứ hai người mang theo khác nhau, nên tạo ra cảm giác hoàn toàn khác nhau.
"Ngồi trước đi." Phó Tuyển Trăn để lại ba chữ, liền xoay người cất khăn tắm, sau đó đi tới vali hành lý tìm thứ gì đó.
Hai chân Thẩm Hạo Hi đã tê dại đến mức không còn cảm giác được gì, theo lời anh bước đến một bên ghế sô pha.
Cậu vừa mới ngồi xuống, Phó Tuyển Trăn đã cầm hai chai sữa chua quay trở về, đặt một chai trên khay trà trước mặt cậu, rồi ngồi xuống đối diện: "Tôi không mang quá nhiều đồ lại đây, đành mời tạm cậu chai sữa chua này vậy."
"Nhãn hiệu sữa chua này uống rất ngon." Thẩm Hạo Hi vốn là muốn nói cảm ơn, đột nhiên nhớ tới chuyện Phó Tuyển Trăn bảo cậu không cần khách khí với anh, vội vàng đổi giọng, "Trăn ca anh cũng thích uống cái này sao?"
Phó Tuyển Trăn nghe thấy từ "cũng" trong lời nói của Thẩm Hạo Hi, đáy mắt hiện lên chút ý cười mơ hồ, gật đầu: "Ừm."
Khi nghe thấy Phó Tuyển Trăn thừa nhận anh thích uống loại sữa chua này, Thẩm Hạo Hi còn có chút kinh hỉ, niềm vui người mình thích có chung sở thích với mình làm cho tâm tình nặng nề của cậu từ chiều tới giờ lập tức tiêu biến.
Cậu đang cân nhắc làm sao mở miệng nói với Phó Tuyển Trăn về đoạn ghi âm, chuông cửa đột nhiên vang lên.
"...! Chắc là người đại diện cùng trợ lý của tôi, để tôi nói với họ lát nữa lại tới." Phó Tuyển Trăn giải thích một câu, liền đứng lên muốn đi mở cửa.
"A, anh để mấy người chị Lệ Tuyên vào cũng được, hay là nói, thực ra chuyện này để chị Lệ Tuyên biết đến sẽ tốt hơn."
Phó Tuyển Trăn nghe thấy Thẩm Hạo Hi nói như vậy, gật đầu, đi tới cạnh cửa trực tiếp mở ra.
Thẩm Hạo Hi đang quay đầu chú ý đến nhất cử nhất động của Phó Tuyển Trăn, nhìn thấy động tác này của anh trực tiếp sợ ngây người.
Tính cảnh giác của Trăn ca cũng quá thấp đi! Trước khi mở cửa không nhìn một chút qua mắt mèo sao, lỡ như ngoài cửa không phải người đại diện cùng trợ lý, mà là những người mang ý đồ xấu trong lòng muốn ăn vạ thì làm sao?!
Còn tốt là ở ngoài cửa cũng không phải loại người phía sau, mà là Lệ Tuyên cùng Lâm Văn.
Hai người đi theo sau Phó Tuyển Trăn vào phòng, nhìn thấy Thẩm Hạo Hi ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt không giống nhau.
Lâm Văn là hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên là đã bật lại trạng thái fan CP.
So với Lâm Văn, thì Lệ Tuyên tiêu hóa một buổi chiều nhìn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Dưới cái nhìn của cô, phỏng chừng tương lai sau này nhiều việc kích thích hơn nữa đều có thể, cho nên loại chuyện đơn giản như ngồi trên ghế sôfa trong phòng Phó Tuyển Trăn uống sữa chua quả thực là không đáng nhắc tới.
Bởi vì Thẩm Hạo Hi nói có thể để cho mấy người Lệ Tuyên biết, nên vừa nghi hoặc Phó Tuyển Trăn vừa tự giác ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạo Hi, chừa lại ghế sôfa đối diện cho hai cô gái.
Khi Phó Tuyển Trăn ngồi xuống bên cạnh, hô hấp Thẩm Hạo Hi hơi ngưng trệ, trước khi hai người trước mặt phát hiện, cậu nhanh chóng bình tĩnh, lấy điện thoại di động của mình ra.
Phó Tuyển Trăn thuận miệng giải thích một câu với Lệ Tuyên và Lâm Văn, vì vậy sau khi ngồi xuống, các cô cũng hơi nghi hoặc một chút, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Thẩm Hạo Hi.
"Đây là cuộc trò chuyện của Viên Ứng Vũ cùng người đại diện của cô ta ngày hôm nay tôi nghe được, tuy rằng nghe trộm người khác nói chuyện ghi âm lại là không tốt, thế nhưng tôi cảm thấy việc này mọi người vẫn cần được biết." Thẩm Hạo Hi coi như không thấy ánh mắt của các cô, mở khóa mật khẩu, nhấn vào đoạn ghi âm trước đó rồi bật lên.
Động tác của Thẩm Hạo Hi cũng không cố ý tăng tốc, nên Phó Tuyển Trăn ngồi ở bên cạnh nhìn thấy hết sức rõ ràng, màn hình khóa và hình nền điện thoại di động của Thẩm Hạo Hi đều là những bức ảnh đã được chỉnh sửa vô cùng hoàn mỹ của anh.
Nút phát được ấn xuống, mặc dù cố ý đè thấp thế nhưng âm thanh trò chuyện vẫn bị thu lại cực kỳ rõ ràng.
Ngoại trừ những gì họ nói lúc đầu, Thẩm Hạo Hi không ghi âm được, thì toàn bộ cuộc trò chuyện sau đó đều bị cậu hoàn chỉnh ghi lại.
Khi đoạn ghi âm được phát, sắc mặt của Lệ Tuyên cùng Lâm Văn ngồi đối diện mắt thường cũng có thể thấy được dần trở nên khó coi.
Sau khi phát hết, trong phòng yên tĩnh đáng sợ, cuối cùng Lệ Tuyên vẻ mặt âm trầm mở miệng trước: "Ghi âm này của cậu, là lấy từ đâu ra?"
Thẩm Hạo Hi biết cô muốn xác nhận độ tin cậy của tin tức, nhìn thẳng vào cô không chút do dự: "Chính là ở trong nhà vệ sinh công cộng trên phim trường, khoảng 3:30 chiều nay...!Tôi tình cờ ở trong nhà vệ sinh nam bên cạnh nên nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, tôi không thể ghi lại câu đầu tiên, còn phần phía sau thì đều ở đây cả."
Sau khi nói xong, cậu theo bản năng mà nhìn sang Phó Tuyển Trăn, nhưng không thể nhìn thấy gì qua biểu cảm của anh.
Chỉ là cậu vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được, tâm tình Phó Tuyển Trăn lúc này không thể tính là quá tốt.
Trong lòng Thẩm Hạo Hi không khỏi chìm xuống, theo bản năng mím chặt môi.
Ở phía đối diện, Lâm Văn đã đặt hai chiếc điện thoại di động lên bàn, một cái để xem Weibo của Phó Tuyển Trăn, một cái khác chính là để xem Weibo của Viên Ứng Vũ.
Tay cô lướt như bay trên hai chiếc điện thoại, nhỏ giọng nói thêm: "Tuyên tỷ, khoảng thời gian đó đúng là Viên Ứng Vũ có đi vệ sinh..."
Cô dừng lại, rồi tức giận nói: "Fuck! Weibo của người phụ nữ này thực sự có một vài bài đăng giống với Weibo của Phó ca, nội dung mập mờ đến mức nhìn như Weibo của một cặp đôi lén lút đăng lên để show ân ái!"
Vừa nói, cô vừa đưa điện thoại qua cho Lệ Tuyên xem, còn tức giận bất bình: "Tuyên tỷ chị xem, đặt Weibo của cô ta cùng Phó ca cạnh nhau, quả thật là có chuyện như vậy, cô ta muốn xào khả năng còn thật sự có thể xào lên, tiện nhân cặn bã rác rưởi, cũng không nhìn một chút xem chính mình có đức hạnh gì, còn muốn duỗi tay lên người Phó ca!"
Cô hiển nhiên là cực kỳ tức giận, thậm chí còn phát ra những câu chửi thô tục không chút che giấu.
Hai cô gái ghé sát vào nhau, dùng hai chiếc điện thoại di động so sánh nội dung trên Weibo của Phó Tuyển Trăn và Viên Ứng Vũ, bên này Thẩm Hạo Hi cùng Phó Tuyển Trăn liền yên tĩnh chờ đợi.
Phó Tuyển Trăn cúi đầu, khóe mắt trông thấy tay Thẩm Hạo Hi vô thức nắm chặt vạt áo, những ngón tay thon dài xinh đẹp không ngừng xoa nắn quần áo.
Tầm mắt hơi hướng lên trên, đập vào mắt chính là vẻ mặt lo lắng xen lẫn buồn bực của Thẩm Hạo Hi.
Có thể nhìn ra được, Thẩm Hạo Hi hơi mất tập trung, tâm trạng còn không tốt.
Anh hiểu tâm trạng của Thẩm Hạo Hi, đổi lại dù là bất kỳ ai cách một bức tường, nghe thấy những lời ác ý kia của Viên Ứng Vũ cùng Đổng Minh Thục nhắm vào mình, đều sẽ cảm thấy rất tức giận.
Sau khi Lệ Tuyên so sánh qua lại, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, loại Weibo thật thật giả giả này của Viên Ứng Vũ cách đây 1 năm rưỡi trước đã bắt đầu, lúc ban đầu không nhiều nhưng dần dần trở nên thường xuyên hơn, coi như Phó Tuyển Trăn không đăng Weibo, đối phương cũng là dựa theo hành trình của Phó Tuyển Trăn mà đăng bài.
Tỷ như Phó Tuyển Trăn quay phim ở đâu thì cô ta liền đăng ảnh tự sướng ở đó, nếu như chỉ là bởi vì lý do công việc mà trùng hợp thì thôi, đằng này mỗi một nơi Phó Tuyển Trăn đi qua, cô ta đều không có mặt.
Nếu như nói lúc trước Lệ Tuyên còn có chút hoài nghi đối với đoạn ghi âm, thì hiện tại liền triệt để tin