"Cảm ơn Trăn ca." Thẩm Hạo Hi từ trong tay Phó Tuyển Trăn nhận lấy "Bích Tiêu" thuộc về mình.
Đội ngũ đạo cụ của đoàn cũng chuẩn bị khá kỹ, thanh kiếm đạo cụ trong tay tuy có chút trọng lượng, nhưng cũng không phải quá nặng, vừa tới mức cho người sử dụng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, tiện lợi.
Đại khái là thanh kiếm đạo cụ trong tay cảm giác quá tốt, Thẩm Hạo Hi cầm chuôi kiếm, xoay nhẹ cổ tay, đột nhiên nổi lên một tia hứng thú, cậu mang theo "Bích Tiêu" đi tới một bên, nhẹ nhàng rút kiếm ra, sau khi nhìn chăm chú nhìn thân kiếm một lát, cậu phát lực cổ tay, bắt đầu thực hiện động tác chém.
"Trước đây có luyện qua?" Sau khi hoàn thành một bộ chiêu thức cơ bản, Thẩm Hạo Hi lại nghe thấy giọng nói của Phó Tuyển Trăn, cậu theo âm thanh nhìn lại, liền thấy Phó Tuyển Trăn dù bận nhưng vẫn ung dung mà ôm thanh kiếm của anh, khóe miệng khẽ nhếch lên theo dõi cậu.
Thẩm Hạo Hi tim đập lệch một nhịp, cậu chậm rãi thu hồi thanh kiếm vào vỏ, nét mặt vẫn duy trì vẻ thoải mái, khẽ cười thừa nhận: "Ừm, trước đây có luyện qua."
"Có hứng thú cùng tôi luận bàn một chút không, vừa vặn thử diễn trước?"
Trước khi quay chính thức, để việc quay chụp diễn ra suôn sẻ hơn, các diễn viên đúng thật là có thể sớm giao lưu thử diễn, chẳng qua loại đề nghị đối diễn võ thuật trước nay, vẫn rất hiếm thấy.
Đối với lời mời của Phó Tuyển Trăn, Thẩm Hạo Hi đương nhiên không có lý do gì để từ chối, dứt khoát đáp ứng.
Trong phim, hai người bọn họ quả thật cũng có một cảnh đấu võ thuật chính thức.
Đó là lần đầu tiên hai người gặp gỡ, lúc này Bạch Nguyệt đã nhà tan người mất, kẻ thù còn đang rình rập ở khắp nơi, y phải dùng thân phận giả mới có thể đi lại trên giang hồ.
Trước khi có năng lực báo thù, Bạch Nguyệt không có để cho bất cứ ai biết rằng y vẫn còn sống.
Cố tình trong một đêm y đang luyện kiếm, bị Diệp Hiên đi ngang qua bắt gặp, còn nhận ra y đang luyện chính là kiếm pháp Bích Tiêu, vì vậy, khi thân phận của mình bị nhìn thấu, hơn nữa lập trường của đối phương không rõ, vì để phòng ngừa vạn nhất, Bạch Nguyệt liền trực tiếp động thủ.
Phó Tuyển Trăn nhìn thấy Thẩm Hạo Hi đồng ý, vẫn như trước ôm kiếm của mình, lạnh lùng trên mặt dần tan đi, thay vào đó chính là một nụ cười nhàn nhã tùy ý: "Không nghĩ tới a không nghĩ tới, tại hạ lại có thể nhìn thấy kiếm pháp Bích Tiêu vốn nên đã thất truyền cùng thanh kiếm Bích Tiêu ở chỗ này, quả nhiên là phúc ba đời."
Thẩm Hạo Hi vừa nghe liền hiểu, đó là lời thoại của Diệp Hiên trong phim, cực kỳ kinh ngạc với tốc độ nhập diễn nhanh của Phó Tuyển Trăn, cậu cũng nhanh chóng thu lại nụ cười của mình, sắc mặt lạnh giá, đôi mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Phó Tuyển Trăn.
Phó Tuyển Trăn tiếp tục đọc lời thoại: "Mấy năm trước, khi Bạch gia bị nhiều môn phái vây công, kiếm phổ Bích Tiêu bị Bạch Thừa Cẩn trước mặt mọi người phá hủy, vốn nên thất truyền mới đúng, không nghĩ tới tình thế vò đã mẻ lại sứt lúc trước lại chỉ là một âm mưu, phụ thân ngươi vì bảo vệ ngươi, phá hủy một quyển kiếm phổ Bích Tiêu giả, còn tìm người thế thân cho ngươi, để ngươi trốn khỏi một kiếp."
"Tại hạ nói có đúng không, thiếu chủ Bạch gia, Bạch Nguyệt."
Sau khi nghe Phó Tuyển Trăn nói xong lời thoại cuối cùng, Thẩm Hạo Hi trong mắt lộ ra sát ý, một giây sau, cả người cậu lao về phía Phó Tuyển Trăn.
Khoảng cách giữa hai người vẻn vẹn chỉ có vài mét, gần như trong nháy mắt, Thẩm Hạo Hi đã đến trước mặt Phó Tuyển Trăn, Bích Tiêu trong tay đâm về phía Phó Tuyển Trăn.
Phó Tuyển Trăn mang trên mặt nụ cười thoải mái, hơi nghiêng người, liền tránh được một kích kia của Thẩm Hạo Hi.
Một đòn không thành, Thẩm Hạo Hi mặt không cảm xúc, Bích Tiêu từ đâm ra chuyển sang chém ngang, chém về phía Phó Tuyển Trăn.
Phó Tuyển Trăn giơ tay, dùng thanh kiếm đạo cụ trong tay mình, vũ khí của anh trong phim, một trong hai thanh kiếm Thanh Lam, lần thứ hai chặn lại công kích của Thẩm Hạo Hi.
Các diễn viên vừa lấy được vũ khí tương ứng liền nghe thấy động tĩnh, không hẹn mà cùng nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Khi nhìn thấy Thẩm Hạo Hi cùng Phó Tuyển Trăn dùng kiếm giao chiến, bọn họ cũng không nhịn được có chút giật mình.
Tuy nhiên, không ai bước tới ngăn cản hết, vì tất cả đều có thể nhận ra được, người trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười tiêu sái kia, là Diệp Hiên trong phim, chứ không phải Phó Tuyển Trăn.
Vốn dĩ Thẩm Hạo Hi còn muốn hơi thu liễm một chút, không nghĩ tới Phó Tuyển Trăn từng chiêu thức cũng rất có kỹ xảo, rõ ràng là đã luyện qua.
Do không có hệ thống dây cáp trợ giúp, nên một số động tác có độ khó cao không có cách nào thực hiện bên ngoài, còn những cảnh chiến đấu gần như đã hoàn thành.
Vốn là theo tình tiết trong kịch bản, cậu sẽ dần rơi vào thế hạ phong, sau đó bị "Diệp Hiên" nắm lấy cơ hội chế phục, nhưng đột nhiên cậu lại nổi lên hứng thú, liền thuận thế đấu tiếp.
Phó Tuyển Trăn đối diện cũng không ngăn cản, hai người phảng phất như là đang phân cao thấp, động tác càng lúc càng nhanh, thậm chí là cả tay và chân đều dùng tới, đến cuối cùng quả thực giống hệt những cảnh chiến đấu nước chảy mây trôi được chiếu trong phim truyền hình!
Vị trí của hai người cũng thay đổi không ngừng theo trận đấu, âm thanh kim loại lanh lảnh khi hai thanh kiếm đạo cụ thỉnh thoảng va chạm vang lên liên tục, các diễn viên phụ ở bên cạnh vây xem quả thực là mắt chữ a mồm chữ o, chuyện gì xảy ra với hai người kia vậy, loại cảnh chiến đấu mãn nhãn này đã có thể trực tiếp quay thành phim luôn rồi?! Còn huấn luyện cái rắm!!!
Điều khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là, hai người trong trận đấu rõ ràng cũng có chút nhập diễn —— khi Diệp Hiên đánh nhau đều vô cùng thoải mái, tiêu sái, hơi có chút lưu thủ, thời điểm Bạch Nguyệt ra tay lại không chút lưu tình, cứ như vậy mà hiện lên trước mắt của bọn họ!
Loại động tác chiến đấu tự nhiên mà lại thẳng thắn dứt khoát này, chính là một trong những khía cạnh hấp dẫn nhất của phim truyền hình võ thuật!
Cảm giác không ổn duy nhất chính là trên người Phó Tuyển Trăn và Thẩm Hạo Hi vẫn mặc quần áo hiện đại.
Chẳng qua cảm giác không ổn này đã bị tiêu tán đi không ít do động tác gọn gàng mà không mất đi lực đạo của hai người, cho nên bọn họ vẫn theo dõi đến nhiệt huyết sôi trào.
Thẩm Hạo Hi đối với đám người vây xem không hề hay biết, tâm trí của cậu đều đặt trên người Phó Tuyển Trăn, nhìn thấy đối phương áp sát tiến lên, cậu liền xoay người né tránh, Bích Tiêu trong tay lần thứ hai quét ngang qua, lần này Phó Tuyển Trăn không dùng kiếm của mình để cản lại mà khuỵu gối xuống để Bích Tiêu xẹt qua mặt mình, nhân lúc Thẩm Hạo Hi không kịp thu tay lại, nhanh chóng bật người dậy, vươn bàn tay không ra nắm lấy cổ tay cầm kiếm của Thẩm Hạo Hi, nhẹ nhàng vặn một cái.
Khoảnh khắc khi cổ tay cậu bị bàn tay ấm áp của Phó Tuyển Trăn nắm lấy, dù đang trong trạng thái diễn xuất, nhịp tim của Thẩm Hạo Hi vẫn không thể khống chế được đập lệch một nhịp.
Cậu nhanh chóng hoàn hồn, nếu đã như vậy, cậu liền thuận thế mà xuống, giả vờ thả lỏng cổ tay, Bích Tiêu leng keng một tiếng rơi trên mặt đất, mà cậu thì phối hợp để Phó Tuyển Trăn "chế phục" mình.
Dựa theo