"Em không phải ban ngày còn đi học sao?"
"Đúng"
"Cha mẹ em đồng ý cho em buổi tối ra ngoài làm việc sao?"
"Em là cô nhi"
"Á! Thật xin lỗi "
"Không sao." Đồ Xuân Tuyết mỉm cười lắc đầu trên mặt không thấy xuất hiện một tia tự ti là cô nhi hay một tia thù hận.
Thái Mĩ Lâm lẳng lặng nhìn cô gái trước mắt này nhu thuận, thuần khiết làm cho cô có cảm giác như đang tắm gió xuân, phát hiện mình từ đáy lòng tự nhiên yêu mến cô gái này. Thân là nhà phục sức quốc tế nổi danh quản lí khu Đài Bắc, cô luôn luôn xem trọng những người có kinh nghiệm, bằng cấp hơn nữa còn phải thông qua các cuộc thi khảo nghiệm, mới có thể chính thức trúng tuyển.
Nhưng trước mắt là cô gái vừa hơn mười tám tuổi này lại làm cho cô có loại xúc động không thể giải thích được muốn phá lệ một lần để mướn người. Là vì cô gái là một cô nhi nên dẫn phát lòng trắc ẩn của cô sao?
Không đúng, cô nên xem trọng năng lực, tính dẻo dai và nguyên tác mới đúng. Tuy nhiên hiện tại mà nói, nói như thế còn có chút quá sớm. Nhưng cô gái này còn tràn đầy tính không xác định, Thái Mĩ Lâm cộ có kinh nghiệm nhiều năm trong việc lựa chọn người. Cô tin tưởng cô gái trẻ tuổi trước mắt này, tương lai có thể tại đây giữ lấy một vị trí nhỏ nhoi. Cô đối với ánh mắt của chính mình luôn rất có lòng tin.
"Nếu như chị mướn người theo lời của em, nhanh nhất khi nào thì có thể tới làm? "
Đồ Xuân Tuyết ngạc nhiên, mở lớn mắt: "Ngày mai có thể. " Cô trả lời ngay.
"Tốt, vậy ngày mai buổi chiều sáu giờ em đến báo danh."
"Cảm ơn chị, quản lí. Em sẽ cố gắng hết sức để công tác tốt, cám ơn chị!" Cô lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên không ngừng cúi đầu cám ơn."
"Trước đừng nên cao hứng quá sớm, công ty quy định có ba tháng thử việc, cho dù là sinh viên làm việc không công cũng không có ngoại lệ. Cho nên ba tháng kế tiếp, nếu như em làm việc không tốt hoặc khó coi đều có thể làm mất đi phần công việc này."
"Không quan hệ." Trong giọng nói của cô vẫn tràn đầy lời cảm tạ, "Cảm ơn quản lí cho em cơ hội này, em nhất định sẽ cố gắng, cũng sẽ làm việc cho giỏi để thông qua ba tháng thử việc này."
"Chị mong là vậy." Thái Mĩ Lâm mỉm cười nói.
Đồ Xuân Tuyết dùng sức gật đầu, một lần nữ hướng tới quý nhân của cô nói cảm tạ: "Cám ơn quản lí đã nguyện ý mướn em, cám ơn."
"Như vậy ngày mai chúng ta gặp lại."
"Vâng. Cám ơn chị lần nữa, quản lí. Ngày mai gặp."
---
"Đồ Xuân Tuyết, chuẩn bị đóng cửa." Một giọng nữ không kiên nhẫn la lớn.
"A, vâng"
"Đồ Xuân Tuyết, đi ra ngoài thúc đẩy vật phẩm giá rẻ đặc biệt (tóm lại là đi ra tìm cách nhanh chóng bán đồ rẻ)." Một âm thanh khác càng không có ý tốt
"A, vâng" Gật gật đầu, lập tức nghe theo.
"Đồ Xuân Tuyết, lấy chổi vào quét sàn nhà trong tiệm đi."
"A, vâng." Chổi quét chổi quét, ở đâu nhỉ?
"Đồ Xuân Tuyết, cô không thấy những quần áo kia bị loạn rồi sao? Còn không mau lấy xuống rồi sửa sang lại, lộn xộn tùm lum như vậy, là muốn hại chúng ta sáng ngày mai bị quản lí mắng sao?"
"A" không phải vừa mới làm xong sao? Sửa sang lại lần nữa cũng tốt.
"Đồ Xuân Tuyết---- ------ -----"
Thật là bận rộn, từ khi nhóm nhân viên chính thức của cửa hàng phát hiện quản lí tựa hồ đặc biệt chiếu cố cô - cô sinh viên nho nhỏ làm việc công này, không chỉ phá lệ cho cô không phải là học về thời trang, càng không có kinh nghiệm, không có bằng cấp vào trong tiệm vừa học vừa làm, thì kiếp sống làm công của cô chỉ còn lại một chữ, đó là bận.
Quét rác, châm trà, đổ rác, thậm chí đến trong kho hàng chuyển hàng đều là trong phạm vi công việc của cô, chỉ có phục vụ khách hàng - công việc gia tăng nghiệp ích (ích lợi của việc làm ăn), mới không ở trong lĩnh vực cô phụ trách. Nói cách khác, cô trong này hoàn toàn bị xem thành cô em gái (nguyên văn : tiểu muội) phụ giúp việc lặt vặt mà đối đãi.
Tuy công việc so với người khác thì vô cùng bận rộn, tiền lương lại ít hơn so với người khác, tệ nhất chính là bị các tiền bối trong tiệm xa lánh, đây chính là tình cảnh của cô bây giờ. Nhưng Đồ Xuân Tuyết tuyệt không để ý, bởi vì chỉ cần có thể ở đây làm việc, cô có thể đến sớm hơn so với người bình thường, sờ đến quần áo đẹp và các món trang sức xinh đẹp, lưu hành nhất hiện nay. Cô thật sự rất thích rất thích công việc hiện nay đấy!
Cho nên, dù thực sự bề bộn, mệt mỏi, tiền lương cũng ít đến đáng thương, tiền bối không quan tâm cô cũng không cần để ý, chỉ cần có thể cho cô tiếp tục ở lại chỗ này là được rồi. Hơn nữa chỉ còn hai tuần lễ, nếu qua hai tuần lễ cô có thể thông qua thử việc, trở thành nhân viên chính thức.
Tuy hiện tại ban ngày còn phải đi học, nhưng Thái quản lí nói cho cô biết, hai việc này hoàn toàn không liên quan nhau, chỉ cần cô quyết tâm ở nơi này làm việc lâu dài không phải làm ngắn hạn là có thể. Hơn nữa quan trọng nhất là tiền lương cùng phúc lợi của nhân viên chính thức so với sinh viên tốt hơn rất nhiều. Đây là chỗ trợ giúp khẳng định trong kinh tế túng quẫn của cô. Cô thật sự thật may mắn, lại có thể gặp một người tốt như Thái quản lí, cô thề tương lai phải cố gắng làm việc, để cám ơn Thái quản lí.
"Đồ Xuân Tuyết, động tác của cô không thể nhanh hơn một chút sao? Tất cả mọi người đều đang đợi một mình cô!"
"A, vâng, vâng" Nhanh chóng nắm lên cái túi trong tủ, cô chạy nhanh đến hướng cửa tiệm.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Vẻ mặt tiền bối chờ khoá cửa ngoài cửa không kiên nhẫn liếc cô một cái mới nghiêng thân mình đem cửa khóa lại, cũng khởi động hệ thống an ninh.
"Chúng tôi muốn đi ăn thịt nướng, cô có muốn đi chung hay không?" Một vị tiền bối đột nhiên mở miệng mời cô.
Cô sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới các cô lại hội mở miệng mời chính mình.
"Tôi --"
"Cô bận về nhà đọc sách, ngày mai thật sự còn phải đến trường, làm sao có thời gian theo chúng ta đi ăn thịt nướng được? " Một giọng nữ khác khó nén giọng điệu khinh thường nói.
"Đúng rồi, tôi đều quên cô là một thanh niên tiến bộ, là trụ cột trong tương lai, thật có lỗi nha! Khi không tôi lại mở miệng mời." Nguyên bản người mở miệng mời lúc này mới thể hiện ra bộ dạng chế giễu.
"Không có việc gì." Đồ Xuân Tuyết vội vàng lắc đầu, "Chúc các chị ăn vui vẻ, em về trước. Hôm nay vất vả các vị tiền bối rồi, ngủ ngon!" Nói xong đối với các cô cúi chào, lại phất phất tay sau, cô liền xoay người về nhà.
"Đúng là một người ngu ngốc, thật không biết quản lí cuối cùng yêu mến cô ta ở điểm nào nữa? " Nhìn bóng lưng cô rời đi, Sasa khó chịu lên tiếng.
"Tôi cũng vậy rất buồn bực. " Lily vẻ mặt đồng ý nói.
"Tôi đoán rằng cô ta và quản lí có khả năng có quan hệ thân thích gì không? Cho nên mới có thể có đãi ngộ đặc biệt như vậy." Sasa suy đoán.
"Em đoán sai rồi, chị nghe nói cô ta là cô nhi." Trưởng tiệm Eva công bố đáp án.
Lily và Sasa đồng thanh kêu kên đầy sợ hãi:"Cô nhi?" Eva đối với các nàng nhẹ gật đầu.
" Thì ra là thế, nguyên lai quản lí là đồng tình cô ta nha!" Sasa bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Nhưng cô nhi thì có gì đặc biệt hơn người chứ, tôi tuy không phải là một đứa cô nhi, nhưng cha mẹ tôi suốt ngày không phải làm việc thì cũng chơi mạt chược, ngày thường không có việc gì căn bản là không nhìn thấy người. Tuy rằng không giống nhau lắm, nhưng như vậy tôi cũng được coi như là cô nhi, vì cái gì bình thường quản lí không đối với tôi tốt một chút, liền đối với cô ta đặc biệt tốt?"
"Đúng vậy, tôi cũng là trong một gia đình không cha, quản lí làm sao có thể bất công, như vậy không công bằng!" Lily cũng theo bất bình.
"Các em muốn nghe chuyện không công bằng nữa không?" Eva nhìn vẻ mặt căm giận bất bình của các cô, lửa cháy đổ thêm dầu nói.
"Cái gì lại còn có chuyện không công bằng?" Các nàng hiếu kì truy hỏi.
"Qua hai tuần nữa, cô ta sẽ lên nhân viên chính thức."
"Eva, chị có phải hay không nói sai rồi, hẳn là biến thành chính thức thuê sinh viên vừa làm vừa học đi."
"Không, chị không có nói sai, quản lí tính đem cô ta lên thành nhân viên chính thức." Eva vẻ mặt tức giận nói.
Nhớ ngày đó cô không biết nhịn bao lâu mới lên làm trưởng tiệm được, nay cái sinh viên vừa học vừa làm lại thoáng cái trở thành nhân viên chính thức, có thể nào không làm cho người ta tức giận.
"Em không tin, quản lí làm sao có thể làm như vậy?" Sasa lớn tiếng kêu lên.
"Eva, lời nói của chị có thật không?" Lily cũng là một vẻ mặt phẫn nộ.
Eva chậm rãi gật nhẹ đầu.
Nhất thời trong lúc đó, ba người đều không mởi miệng nói chuyện, nhưng trên vẻ mặt đồng dạng có vẻ phẫn uất không thôi.
"Quản lí làm sao có thể đãi ngộ đặc biệt lớn như vậy? Lúc trước tôi lên nhân viên chính thức, đã ăn không biết bao nhiêu cực khổ, trải qua bao nhiêu khảo nghiệm, vì cái gì cô ta có thể đơn giản như vậy, cái gì khảo nghiệm cũng không có liền được thăng chức thành nhân viên chính thức?" Sasa nghiến răng nghiến lợi phát tiết cảm xúc bất mãn.
"Tôi muốn kháng nghị với quản lí." Lily phụng phịu, nói cái gì cũng không nhận.
"Quản lí thể hiện rõ đối với cô ta là không công bằng bình thường, kháng nghị có ít gì?" Eva giống như hết cách nói.
"Cho nên chúng ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta một đường đi lên, sau đó có quản lí làm chỗ dựa, sau đó ở trên đầu chúng ta tiểu tiện sao?" Lily cắn răng giọng căm hận nói.
"Chị có kế hoạch có thể đem cô ta đuổi đi." Eva trầm mặt một hồi bỗng mở miệng nói. Sasa cùng Lily nghe vậy lập tức cùng quay đầu nhìn về phía cô.
"Kế hoạch gì?"
"Kế hoạch này cần ba người chúng ta cùng hợp tác, thiếu một người cũng không được."
"Không có vấn đề, chỉ cần có thể làm cho cô ta không có biện pháp tiếp tục đạp chúng ta xuống dưới, làm cho tôi có cảm giác chán ghét, chuyện gì tôi đều nguyện ý làm" Sasa hung dữ lạnh giọng nói ra.
"Ta cũng có suy nghĩ giống vậy." Lily lập tức tiếp lời.
"Xem ra, ba người chúng ta thật đúng là có chí cùng nhau." Eva mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia giảo quyệt, "Đi thôi, chúng ta