"Cô tới rồi?"
"Vâng, ngại quá, lại tới quấy rầy mọi người rồi." Vừa mới tiến vào trường quay, liền gặp người quen, Đồ Hạ Mĩ nhìn vừa ngừng bước phó đạo diễn cười cười.
"Không có." Phó đạo diễn vội vàng lắc đầu,"Thật ra mọi người đều hy vọng cô có thể đến mỗi ngày, bởi vì chỉ cần cô ở đây, tâm tình đạo diễn luôn đặc biệt tốt, nụ cười trên mặt cũng sẽ nhiều một ít, thoạt nhìn không đáng sợ như trước."
"Tôi còn nghĩ mọi người đều thực thích anh ấy đấy!" Cô nhịn không được khẽ cười nói.
"Chúng tôi xác thực đều thực thích anh ấy, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không sợ ảnh. Đạo diễn anh ấy có đôi khi thật sự nghiêm túc đến đáng sợ, lúc ảnh tức giận tuy rằng sẽ không mắng chửi người, nhưng chỉ riêng bộ dáng trầm mặc không nói đã đủ làm người ta không rét mà run, cố tình anh ấy phần lớn thời gian đều trầm mặc." Phó đạo diễn vụng trộm nói cho cô.
"Anh ấy rất trầm lặng á?" Thế sao cô không hề cảm thấy tí nào, ngược lại thấy anh là một người thực hay nói nhỉ? Cô lòng đầy thắc mắc đoán chừng.
Phó đạo diễn dùng sức gật đầu."Bất quá chắc cô không cảm thấy, đúng không? Bởi vì đạo diễn ở trước mặt cô căn bản là như biến thành một người khác." Nói xong, anh nhịn không được cười cười."Được rồi, không nói nhiều với cô nữa, tôi còn có việc muốn đi làm, đạo diễn ở trường quay số hai." Nói xong, anh vẫy vẫy tay, cất bước rời đi.
Nhìn theo phó đạo diễn rời đi xong, Đồ Hạ Mĩ đi hướng trường quay số hai, lại lục tục gặp vài người cùng cô chào hỏi, mà cô lại hoàn toàn nhớ không nổi người ta là ai. Rõ thật là hao tâm tổn trí, xem ra cô về sau phải cố gắng nhớ mặt người rồi, nếu không đụng tới người ta chào hỏi cô, cô lại không biết đối phương là ai, thật đúng là ngượng quá.
Lúc cô đi vào trưởng quay số hai, tiến độ chụp trong phòng vừa được một đoạn, Cô Thần Phong đang xem thành quả anh vừa mới chụp, bất quá nhìn vẻ nhíu mày của anh thì hình như không vừa lòng lắm, mà trong phạm vi bán kính hai mét lấy anh làm tâm điểm, lại không ai dám tới gần.
Dáng vẻ trầm mặc của anh thực sự đáng sợ vậy sao?
Nhớ tới lời phó đạo diễn vừa nói, cô nhịn không được đứng ở một bên nghiêm túc quan sát, phát hiện hình như là thật có chút như vậy. Lúc cô mới nghĩ thế, anh đột nhiên ngẩng đầu thấy được cô, sau đó giật mình sửng sốt một chút, rồi lập tức nhếch miệng mỉm cười với cô.
Cô phát hiện tim mình dường như ngừng lại, rồi lại cảm giác hình như nó đang đập điên cuồng với tốc độ nhanh gấp hai lần bình thường. Anh đứng dậy đi về phía cô, cô không tự chủ được nín thở chờ đợi. Anh thật đẹp trai quá đi mất!
"Sao em lại tới đây? Không phải nói muốn đi mua quần áo cho Hạo Anh, Hạo Tế sao?" Anh hỏi cô.
"Em mua xong rồi, không có việc gì làm, liền tới đây xem xem có gì giúp được không." Cô ổn định lại nhịp tim, do dự trả lời. Ở đây nhiều người quá, đợi lát nữa tìm nơi chỉ có hai người lại nói chuyện mang thai cho anh vậy.
Cô Thần Phong mỉm cười nói: "Xem ra anh nên bảo người thêm một phần dự toán cho học sinh vừa làm vừa học, như vậy về sau mới có tiền để trả cho em."
"Chỉ là dự toán cho học sinh vừa làm vừa học á? Có phải quá rẻ rồi không?" Cô trêu chọc nói.
"Em làm không phải đều là việc vặt sao? Đấy vốn là việc của học sinh vừa làm vừa học, vậy đương nhiên trả mức tiền lương của học sinh vừa làm vừa học." Anh giương cao khóe môi.
Đồ Hạ Mĩ nhếch mày nhìn anh.
"Được rồi, dù sao em cũng không thiếu tiền dùng, nếu thật muốn dùng tiền, thì chỉ cần chìa tay xin chồng yêu là được, em nghĩ chồng em hẳn sẽ rất vui lòng cho em tiền nhỉ?" Cô cười tươi như hoa nói với anh.
"Đương nhiên." Cô Thần Phong nhịn không được cười nói, sau đó bỗng cúi đầu hôn cô, ngay trong trưởng quay trước con mắt nhìn chằm chằm của bao người.
Khi anh ngẩng đầu, cả khuôn mặt cô đều đã đỏ lên.
"Ngoại trừ mua quần cho con, hôm nay em còn thu hoạch được gì không?" Anh giống như gì cũng chưa hề phát sinh hỏi cô, chỉ có ý cười trong đáy mắt tiết lộ sự thách thức của anh.
Cô vừa thẹn lại quẫn vừa tức trừng anh, hoàn toàn không biết nên làm sao cho phải, bởi vì thật nhiều người đang nhìn bọn họ. Nam nhân này...... Nam nhân này đúng là da mặt càng lúc càng dày!
"Đạo diễn, ứng cử viên xếp hạng thứ hai lúc trước đến ứng cử đã đến rồi." Phó đạo diễn đột nhiên đi vào phòng, phía sau còn dẫn theo một cô gái.
Đồ Hạ Mĩ lờ mờ có thể nghe được tiếng thở dài của nhân viên công tác bốn phía, ai thán bọn họ không có kịch xem, bất quá cô lại nhờ vậy mà được cứu.
"Anh làm việc đi! Em thấy có lẽ em về nhà trước thì hơn." Cô nhanh chóng nói với anh, xoay người ,lại bị cô gái đi phía sau phó đạo diễn về phía bọn họ làm giật mình.
Trần Thải Hoa?
Đồ Hạ Mĩ trừng mắt nhìn, còn tưởng là mình nhìn lầm rồi.
Không thể nào?
Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì nha, lại còn trong một ngày liên tục chạm mặt cô ta hai lần?
Trần Thải Hoa lúc thấy cô cũng giật mình, cô ta hai mắt tròn ra, nhìn chăm chăm vào cô, lộ ra vẻ sao cậu có thể ở trong này.
Trong đầu chớp lên ý niệm đùa dai, Đồ Hạ Mĩ nhìn cô ta, mỉm cười chủ động chào hỏi cô ta."Không ngờ nhanh như vậy lại chạm mặt, bạn học?"
"Bạn học? Hai người là bạn học?" Phó đạo diễn kinh ngạc nhìn tới nhìn lui hai cô hỏi.
"Đúng vậy, bạn hồi tiểu học, bao nhiêu năm không gặp rồi, buổi sáng mới chạm mặt ở bãi đỗ xe ở công ty bách hóa, không ngờ bây giờ lại gặp lại." Đồ Hạ Mĩ mỉm cười nói,"Bất quá vừa đúng lúc, vì tôi vẫn nghĩ đem hiểu lầm lúc sáng của cậu về tôi giải thích rõ ràng."
Trần Thải Hoa hung hăng trừng cô một cái, sau đó xoay người dịu dàng nói với phó đạo diễn:"Thực xin lỗi, đạo diễn......"
"Không phải," Phó đạo diễn vội vàng lắc đầu,"Tôi chỉ là phó đạo diễn mà thôi, đạo diễn của chúng tôi là vị này." Anh chỉ về Cô Thần Phong.
Bởi vì thiên địch xuất hiện, Trần Thải Hoa thế mà lại nhất thời không chú ý tới trước mắt đứng một người đàn ông cực đẹp trai, thẳng đến lúc phó đạo diễn tự tay chỉ về phía anh, cô ta mới sáng mắt lên phát hiện được.
Oa, nếu không có người giới thiệu với cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ đem người đàn ông siêu đẹp trai trước mắt này trở thành model, mà tuyệt sẽ không nghĩ thành một vị đạo diễn. Anh thoạt nhìn đại khái chỉ trên dưới ba mươi tuổi mà thôi, không ngờ thế mà đã là đạo diễn rồi. Không biết anh ta kết hôn chưa nhỉ?
Đầu tiên, cô ta phải loại bỏ chướng ngại vật đang ở trước mặt trai đẹp giả vờ thân thiết với mình cái đã.
"Thực xin lỗi, đạo diễn, người bạn học này của tôi từ nhỏ đã tùy hứng làm bậy, không thèm để ý tới cảm nghĩ của người khác, vậy nên có thể xin anh cho tôi chút thời gian không ạ? Tôi mang cô ta ra bên ngoài, một lát nữa lại vào." Cô ta bày ra tư thái đẹp nhất, bằng thanh âm mềm mại nhất, Áy náy nói với anh.
Khóe mắt phó đạo diễn có chút co giật. Cô gái này rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không nha?
Dám ở trước đạo diễn phê bình đạo diễn phu nhân tùy hứng làm bậy, huống chi cô ta nói còn là lời nói dối ai ai cũng biết, bởi vì mỗi người ở đây đều biết vợ của đạo diễn có bao nhiêu bình dị gần gũi.
Cô ta điên rồi sao?
Đồ Hạ Mĩ ngạc nhiên nhìn cô ta trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười.
"Trời ạ, ha ha......" Cô sắp cười chết rồi!
"Đồ Hạ Mĩ, cậu điên rồi à?"