"Mấy người các con, muốn đi đâu?" Đồ Thu Phong từ chỗ góc cua đi ra, vừa vặn ngăn chặn năm tiểu quỷ đi đến đầu đường, sợ tới mức năm đứa ngay tại chỗ nhảy dựng lên, sau đó thì cô ấy mới mừng rỡ cười ha ha.
"Mẹ, mẹ làm chi dọa người nha?" Đồ Hạo Lôi nhịn không được mắt trợn trắng, lập tức lại hỏi: "Làm sao mẹ ở chỗ này?"
"Vấn đề này mẹ hỏi trước, các con có phải hay không nên trả lời câu hỏi của mẹ?" Cô đối với con trai khiêu mi.
"Mẹ, mẹ cũng biết phải ở chỗ này chặn lại chúng con, chẳng phải tỏ vẻ đã biết mục đích của chúng con, làm chi còn hỏi?" Bé giọng điệu một bộ tức giận.
"Con còn dám nói!" Đồ Thu Phong nhịn không được đưa tay gõ đầu con trai, thưởng cho hắn một cái đau điếng.
"Mẹ, mẹ làm chi đánh con a!" Đồ Hạo Lôi xoa đầu kháng nghị.
"Con chính là trong năm người lớn tuổi nhất, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, ít nhiều cũng có thể biết rõ, cân nhắc một chút --"
"Con cũng chỉ có hơn Hạo Vân năm ngày mà thôi." Đồ Hạo Lôi nhịn không được vì lời nói của mẹ thầm giải thích.
"Con còn dám mạnh miệng?" Đồ Thu Phong lại lần nữa tay giơ lên, mà hắn thì mắt minh chân nhanh, nhanh chóng nhảy cách phạm vi công kích của cô.
"Dì Thu phong, là con nói muốn đi , dì không nên trách Hạo Lôi." Đồ Hạo Vân nhanh chóng đứng ra thừa nhận.
"Dì đương nhiên biết là con nói muốn đi , nhưng là đứa này đã quyết định cùng con đi, mà không chịu trách nhiệm báo cho người lớn biết, tốt xấu hắn cũng là lão đại." Nói xong cô nhịn không được thở dài một hơi.
"Chỉ lớn hơn có năm ngày mà thôi." Đồ Hạo Lôi nhịn không được lại nhỏ thanh nói thầm lần thứ hai.
"Các con tiểu quỷ rốt cuộc có hay không làm cho tình huống phát triển nha?" Cô chăm chú nhìn vài cái tiểu hài tử hỏi: "Dì biết rõ các con đều rất thông minh, dù cho đem các con ném ra bên ngoài, cũng có biện pháp tìm được đường trở về, nhưng là chỉ có thân là mẹ cùng dì, chúng ta đây biết rõ các con có cái năng lực gì, nhưng ở người khác xem ra, các con tựa như bình thường sáu, bảy tuổi, chẳng lẽ các con không nhớ, năm tiểu quỷ cùng đi trên đường, bên người nhưng không có một người lớn nào đồng hành, sẽ không đưa tới người bên ngoài quan tâm cùng chú ý sao? Thật sự nghĩ đến đám các con có thể thông hành không trở ngại, mà không bị thiện tâm nhân sĩ đưa đến cục cảnh sát sao?"
"Chúng con ngồi tắc xi." Đồ Hạo Vân lập tức nói.
"Nếu như đụng phải rắp tâm bất lương lái xe đem các con bắt cóc, vơ vét tài sản chúng ta?" Đồ Thu Phong nói.
"Mẹ, chúng con sẽ không như vậy gặp xui xẻo a!" Đồ Hạo Lôi nhịn không được nói ra.
"Làm sao con biết? Mẹ con trước kia cũng cho là mình không có khả năng như vậy gặp xui xẻo, ai biết ta chưa lập gia đình, thù đã sinh ra con, cái đứa này chỉ biết tranh luận, lại một chút cũng không đáng yêu chút nào." Đồ Thu Phong thở dài nói móc con trai nhà mình.
Đồ Hạo Lôi nhịn không được làm mặt quỷ, có điểm chịu không được mẹ của mình.
"Dì Thu Phong, con nghĩ đi gặp người kia, dì có thể theo giúp con không?" Đồ Hạo Vân mở miệng thỉnh cầu.
"Nhìn thấy hắn, con nghĩ làm cái gì?" Đồ Thu Phong đưa mắt nhìn sang cậu, nghiêm mặt hỏi.
"Hướng hắn giải thích chuyện trên trang web không phải chủ ý của mẹ, còn có, con nghĩ xem hắn rốt cuộc có tư cách làm cha con không." Hắn nhắm lại thu hút, vẻ mặt chăm chú.
"Nếu như hắn căn bản không muốn làm cha của con?" Nàng thử hỏi.
"Nếu như hắn cam đoan nhất định có thể làm mẹ con hạnh phúc cả đời..., con sẽ nói với mẹ cho con đến nước ngoài đọc sách. Con thật sự hi vọng mẹ có thể có được hạnh phúc." Đồ Hạo Vân dùng thận trọng giọng điệu nói.
"A! Tiểu quỷ, con nghe một chút Hạo Vân nhiều tri kỷ, nếu như con có của hắn một nửa thì tốt rồi." Đồ Thu Phong tán thưởng nhìn hắn, ngoài miệng lại vẫn là không buông tha mãnh liệt tổn hại con của mình.
"Dạ dạ dạ, con biết rồi, nếu có thúc thúc dám cưới mẹ..., con nhất định sẽ tự động tự phát xuất ngoại đi." Nói xong, Đồ Hạo Lôi nhịn không được hoài nghi nhìn mẹ mình nói: "Chính là thật sự có ngày nào đó sao?"
"Con cái đồ bất hiếu!" Cô lập tức lại phần thưởng con trai một cái đánh.
Hắn xoa đầu, ảo não chính mình phản ứng không đủ nhanh, không thể tránh được lần đột kích này.
"Mấy người các con đều đi về nhà, để dì đi cùng Hạo Vân." Cô đột nhiên hạ lệnh.
"Chính là mẹ, nếu như chúng con đều đi trở về, chỉ có Hạo Vân không có trở về, dì Xuân Tuyết hỏi, chúng con muốn trả lời thế nào?" Đồ Hạo Lôi phút chốc kêu .
"Các con thông minh như vậy, sẽ không tự mình nghĩ đáp án nha!" Cô ngắm con trai liếc, liền xoay người đối Đồ Hạo Vân nói ra: "Chúng ta đi thôi." Nói xong, cô cứ như vậy bỏ bốn tiểu quỷ trên đường cái, cũng không quay đầu lại rời đi.
"Weee, tại sao có thể có nhiều như vậy truyền thông nha?" Mới đi tiến cửa chính khách sạn, bọn họ đã nhìn thấy trong đại sảnh có một đống lớn máy chụp hình, phẩm chất không đồng nhất màu sắc điện tuyến gắn đầy cả ánh sáng , ngoại trừ làm cho người ta nhìn qua than thở, còn có loại cảm giác e sợ.
Bất quá đây là Đồ Thu Phong cá nhân cảm giác a!
Tuổi còn nhỏ Đồ Hạo Vân ngược lại một điểm cảm giác đều không có, chỉ là nhìn nhiều hai mắt liền lôi kéo dì Thu Phong của hắn hướng đại sảnh quầy lễ tân đi đến, hắn cũng không quên chính mình hôm nay đến nơi đây là có mục đích. Chính là đến gần quầy lễ tân mới phát hiện, quầy lễ tân độ cao so với hắn thì cao hơn, hắn không khỏi nhíu mày, lôi kéo dì bên cạnh không biết quay đầu lại đang nhìn cái gì nhập thần.
"Dì Thu phong, dì đang xem cái gì?"
"Hả? Cái gì? Không có a, dì chỉ là đang nghĩ những đài truyền hình vì cái gì toàn bộ tụ tập trong này? Nếu như bọn họ tới chỗ này mục đích cùng chúng ta đồng dạng, thậm chí nghĩ thấy tên kia..., dì hoài nghi chúng ta là hay không có thể thuận lợi nhìn thấy người?" Đồ Thu Phong quay đầu lại nói ra.
"Dì cầm cái này hỏi một chút xem." Đồ Hạo Vân từ trong túi tiền móc ra danh thiếp, lộ ra một vòng cười.
"Đây là cái gì?" Cô hoài nghi tiếp nhận, cúi đầu xuống xem xét, "Con từ nơi nào tìm được danh thiếp vàng nha?"
"Từ túi xách của mẹ của con lấy ra. Con nghĩ, loại người kia chắc không có nên tuỳ tiện khắp nơi phát danh thiếp, có cái này thì có thể gặp được người đó mà không cần tốn sức." Đồ Hạo Vân nhún vai, chẳng hề để ý nói.
"Xú tiểu tử, con nghĩ thật đúng là chu đáo." Đồ Thu Phong cười khẽ, sau đó cầm lấy danh thiếp, đứng lên đi tới chỗ nhân viên lễ tân.
"Xin chào."
"Ngài khỏe."
"Trước hết xin cho hỏi , có phải là có đại nhân vật ở đây không? Trong lúc này làm sao có thể náo nhiệt như vậy?" Đồ Thu Phong nhịn không được hiếu kỳ chỉ chỉ phía sau phương hướng của cô hỏi.
Nhân viên lễ tân còn chưa kịp mở miệng, một vị phóng viên đã trước trách móc.
"Nếu như hai ngày này cô có xem tin tức..., hẳn là nghe nói qua LVMN tập đoàn a?" Nam phóng viên nói với cô.
Coi dùng sức nhẹ gật đầu, lộ ra một bộ dạng ham học hỏi .
"Bọn họ phái một tổng giám đến Đài Loan tìm kiếm nhân tài nhưng vị tổng giám này lại "'biển thủ", chúng ta đang chờ hắn ra mặt để hỏi rõ hết thảy, bất quá đợi hai ngày, bọn họ cũng không có xuất hiện, ta xem còn như vậy, ông chủ của bọn hắn không tự mình đi ra xử lý, cử ra một người đại diện để giải thích, chỉ sợ sẽ rất khó thu thập tàn cuộc." Nam phóng viên dùng một bộ chờ xem kịch vui biểu lộ nói ra.
"Đó! Xin hỏi một chút, anh nói câu kia biển thủ là có ý gì nha?" Cô giống như khó hiểu.
"Cô không phải nói cô có xem tin tức sao?" Phóng viên có chút hồ nghi.
"Đúng rồi."
"Vậy cô nên biết tổng giám LVMN yêu một người mẹ chưa lập gia đình, vì nịnh nọt nữ nhân kia, không tiếc không đếm xỉa đến tính chuyên nghiệp, đem nữ nhân kia tuyển vào tập đoàn, một người không có tài lại không có đức a?"
"Đó, phải không? Như thế nào những này tin tức ta ngay cả nghe đều không nghe qua?" Đồ Thu Phong gật đầu nói.
"Cô không phải nói cô có xem tin tức sao?"
"Đúng nha, bất quá tôi chỗ đã thấy đều là một ít, không biết phóng viên nào nhàm chán viết ra tin tức, cũng không chuyên nghiệp lại không công chính, càng tự cho là đúng, làm cho người ta hoài nghi đài truyền hình lão bản vì cái gì đến bây giờ còn không ra mặt, cử người đại diện tới thu thập tàn cuộc." Đồ Thu Phong mỉm cười nói.
Nam phóng viên nghe vậy, trong nháy mắt trở mặt, "Cô, nữ nhân này --"
"A, không có ý tứ, con người của tôi không có gì ưu điểm, chính là quá thành thật rồi, không thích nói là trái sự thật " Cô rất là thật có lỗi cắt đứt hắn, "Bằng không ta sẽ nói..., ta nhất định sẽ tán thưởng ngươi lớn lên rất đẹp trai, thể trạng thật tốt, thanh âm thực sự sức quyến rũ, tuyệt không như con vịt đang gọi."
"Ý tứ nói đúng là chú lớn lên rất xấu, dáng người béo nục m nịch, giống như một khỏa cầu, thanh âm cũng như con vịt đang gọi, khó nghe muốn chết." Đồ Hạo Vân dùng non nớt tiếng nói lớn tiếng nói, lập tức đưa tới người bên ngoài nhịn không được tiếng cười nhẹ.
"Ngươi cái này thối tiểu quỷ, ngươi nói cái gì?" Nam phóng viên lập tức tức giận trách mắng.
"Dì, vì cái gì con nói chuyện đều lớn tiếng như vậy rồi, chú đó còn nghe không được, đây là không phải đã kêu lảng tai nha?" Hắn dùng vẻ mặt hiếu kì biểu lộ chăm chú hỏi thăm.
"Ừ, về vấn đề này, bởi vì dì không phải bác sĩ, cho nên --"
"Con biết rằng." Đồ Hạo Vân đột nhiên ngẩng đầu, đối tên kia phóng viên lớn tiếng kêu lên: "Lão bá bá, chú nên đi gặp bác sĩ ."
Bốn phía đầu tiên là một mảnh trầm tĩnh, lập tức vang lên một mảnh cười vang. Chỉ thấy khuôn mặt nam phóng viên trong nháy mắt đỏ bừng, hung hăng trợn mắt nhìn một người họa một người xướng, châm chọc hắn, giận dữ phẩy tay áo bỏ đi.
Đợi tên đáng kia sau khi rời đi, Đồ Thu Phong mới ngẩng đầu, đối mặt với nhân viên lễ tân mỉm cười.
"Không có ý tứ. Lãnh tiên sinh cho ta danh thiếp, bảo ta đến nơi đây tìm hắn." Cô đưa danh tiếp vàng trên tay cho nhân viên xem.
Nhân viên lễ tân kinh ngạc nhướng nhẹ lông mày, tiếp nhận danh thiếp trên tay cô, sau đó cẩn thận nhìn một chút xác định thiệt giả, rồi mới đưa danh thiếp trả lại cho cô.
"Đúng vậy, xin ngài đợi chút." Cô cung kính nói.
"Tốt." Đồ Thu Phong mỉm cười mà chống đỡ, đặt ở dưới quầy đích tay lại đối bên cạnh Đồ Hạo Vân so một cái V tư thế.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ khách sạn liền đi hướng bọn họ, vì bọn họ dẫn đường.