"À! Tôi lẽ ra trình bày cho anh về chương trình biểu diễn trang sức, kết quả vừa phát hiện ra anh nên bị giật mình." Tâm Diệp không ngại ngùng, vui vẻ cười đùa.
"Tôi cũng bị em làm ngạc nhiên."
"Thật sao! Tôi nghĩ đến lúc lần đầu tiên gặp anh. hung dữ mắng anh. Anh nên cho người bắt tôi đi chứ" Nghĩ tới thân phận bá tước của Địch Lạc. Tâm Diệp nghịch ngợm hỏi.
"Em hi vọng tôi sẽ làm vậy sao?"
"Không! Ai lại hi vọng bị người khác bắt vì lý do vô lễ với một Bá tước." Tâm Diệp không nhịn được cười lộ ra lúm đồng tiền lắc đầu một cái.
"Em làm việc ở Mộng Công Điện đã bao lâu rồi?" Địch Lạc nhìn người đang ngồi đối diện mình, Tâm Diệp không chút giả bộ.
"Tôi? Cũng khá nhiều năm rồi!"
"Vậy tại sao không nhìn thấy em xuất hiện ở buổi trình diễn?"
Anh vì cần tìm công ty trình diễn vừa ý, tự mình xem qua rất nhiều công ty biểu diễn lớn nhỏ, cuối cùng anh nhìn thấy phần biểu diễn của Mộng Công Điện nên quyết định đem buổi trình diễn lần này sẽ giao cho Mộng Công Điện phụ trách.
"Ừ, công việc của tôi là phụ trách thiết kế trang phục." Tâm Diệp giải thích.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì Julianna cũng chỉ có một mình Thiều Lâm là nhà thiết kế thôi."
"Đúng vậy! Tôi đem tất cả thiết kế giao cho Thiều Lâm, dùng danh nghĩa của cô ấy công khai."
Cô hiếm khi nói chuyện này cho người khác biết.
"Cho nên em là một nhà thiết kế khác mà không ai biết?" Địch Lạc hứng thú nhìn người trước mắt gật đầu một cái, hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì cuộc sống tự tại đối với tôi rất quan trọng. Giống như anh là một doanh nhân, bất luận đi đến nơi nào, tia sáng đèn flash luôn đi theo, ngay cả một chút không gian tự do cũng không có, như thế không phải là mệt muốn chết hay sao?"
Cô luôn thích tự do tự tại, giờ luôn bị người khác theo dõi, đi tới đâu cũng bị người khác nhận ra, nhất định sẽ rất khổ sở.
"Đúng vậy! Thật khiến người khác rầu rĩ." Địch Lạc gật đầu phụ họa. Anh bây giờ đã sớm quen với cuộc sống như thế.
"Hơn nữa! Tôi chỉ thiết kế cho vui, không lý do gì để cuộc sống của mình cũng để bị người xếp đặt"
"Em đúng là đặc biệt..." Nhìn đôi mắt đẹp sáng lấp lánh của cô, Địch Lạc chợt nhếch khóe miệng.
"Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Hôm nay tôi tới đây là muốn thảo luận với anh về chương trình biểu diễn sắp tới." Tâm Diệp nhớ ra mục đích chủ yếu tới đây nên cô cầm tài liệu lên, hai người bắt đầu thảo luận về chương trình biểu diễn hôm đó.
Buổi trình diễn này hết sức quan trọng, ngay cả thành viên của Hoàng thất cũng tới tham dự nên tất cả mọi thứ phải thật hoàn hảo.
Thật vất vả, hai người thảo luận gần ba giờ, trên mặt Tâm Diệp mới lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Mà vẻ mặt Địch Lạc cũng giống hệt, anh không nghĩ cô ngoan cố như vậy. Cô cho rằng mọi thứ phải hoàn hảo, một chút cũng không nhượng bộ.
"Mệt quá đi!" Sau khi Tâm Diệp sửa xong tài liệu, muốn lười biếng một chút."Ngồi lâu như vậy thắt lưng cũng thật đau." Cô xoa bóp cổ và thắt lưng đang tê cứng.
"Thảo luận kết thúc, thời gian cũng muộn rồi, tôi mời em ăn cơm." Địch Lạc liếc nhìn ngoài cửa sổ thấy bầu trời hơi tối, đưa ra lời mời với Tâm Diệp.
"Mời tôi ăn cơm?' Hai mắt cô sáng lên, nhìn thẳng vào Địch Lạc.
"Chịu nể mặt tôi chứ" Trong mắt Đich Lạc lóe sáng.
"Dĩ nhiên đồng ý, nhưng mà nói trước, tôi sẽ giống lần trước ăn nhiệt tình nha."Trên mặt cô lộ ra vẻ tinh nghịch cùng mà lúm đồng tiền xinh xinh, cảnh cáo.
"Có lẽ tôi nên mang nhiều tiền một chút." Địch Lạc cười to lên tiếng.
Anh còn nhớ rõ lần trước cô ăn không thèm để ý đến hình tượng của bản thân ngay trước mặt anh.
Ngồi bên trong phòng ăn cao cấp, Tâm Diệp nhìn trên bàn toàn món ngon, không chút che giấu bản thân mình đói bụng, lập tức ăn ngay.
Địch Lạc ngồi đối diện chỉ lẳng lặng nhìn cô không mượn cớ che đậy động tác, mỗi khi ăn một miếng, trên gương mặt đều hiện vẻ thỏa mãn và vui vẻ, dường như cũng lây sang cả anh, dường như những thức ăn này trở nên ngon hơn so với trước đây rất nhiều.
"Tại sao anh không ăn?"
Cuối cùng Tâm Diệp cũng giải quyết xong hai món ăn, cô khẽ liếm nước sốt trên môi mình sau đó cô phát hiện người đàn ông ngồi đối diện mình căn bản không đụng tới những món ăn trước mặt mà mãi nhìn cô.
"Ăn rất ngon miệng sao?" Địch Lạc cười không đáp, hỏi ngược lại Tâm Diệp.
"Ừ! Tôi còn chưa từng ăn bữa ăn nhiều thế này." Vừa nói, đôi mắt to của Tâm Diệp nhìn chằm chằm bát canh đặt ngay trước mặt Địch Lạc."Ách...Anh không muốn ăn món đó sao?" Cô đưa tay chỉ bát canh trước mặt anh.
"Cho em đấy!" Địch Lạc lắc đầu một cái, đem thức ăn trước mắt mình đẩy sang trước mặt Tâm Diệp.
Nhìn cô ăn cũng là một loại hưởng thụ, chưa từng có bất kì một người phụ nữ nào có thể ở trước mặt anh ăn uống thả cửa, không chút giữ ý như vậy.
"Thật cảm ơn anh. Anh biết không, thật ra thì tôi cũng không phải thích ăn như vậy, chẳng qua là Thiều Lâm, chính là tổng giám đốc của Mộng Công Điện là bạn của tôi, cô ấy luôn yêu cầu đông yêu cầu tây với tôi, cái này không thể ăn, cái kia cũng không thể đụng. Ở Pháp mấy ngày nay, tôi không biết cô ấy đã vứt đồ ăn vặt của tôi biết bao nhiêu lần rồi, còn nữa, mỗi lần đều đem những người mẫu nhất định giữ vóc dáng kia ăn cơm làm hại tôi cũng không thể ăn quá nhiều." Tâm Diệp vừa thưởng thức món ăn, vừa giải thích.
"Không sao, tôi hiểu."
"Đúng vậy đó! Vì vậy lần này trở về Đài Loan, chuyện đầu tiên sẽ làm là mua một đống lớn đồ ăn vặt, hoặc là đi ăn khắp nơi đền bù cho khoảng thời gian tôi ở Pháp bị thiếu hụt dinh dưỡng." Tâm Diệp uống xong hớp canh cuối cùng, đặt chiếc bát sạch tinh không còn gì xuống.
"Vì vậy, em sẽ mau chóng trở về?"
Vừa nghĩ tới việc cô sẽ phải về, trong lòng Địch Lạc dâng lên một chút tiếc nuối.
"Chắc là lúc buổi biểu diễn của anh kết thúc." Cũng còn khoảng một tháng nữa!
"Phải không?