Tâm Diệp tự tin bước đi nhẹ nhàng ra khỏi sân bay.
Bầu trời nước Pháp thật đẹp, không khí trong lành, mát mẻ, Trên đường phố tràn ngập không khí lãng mạn.
Qua lại trước mặt cô có nam có nữ, tất cả đều bước đi nhàn nhã.
Gỡ kính râm xuống, đôi mắt to,sáng ngời, tràn đầy sức sống lại vô cùng cá tính của cô lộ ra, hấp dẫn bao ánh nhìn của đàn ông ở sân bay.
Miệng tạo ra một nụ cười xinh đẹp, gợi cảm lộ ra mà lúm đồng tiền xinh xinh, cầm hành lí đơn giản lên, nhanh chóng đi ra khỏi sân bay.
Muốn cô kết hôn?
Ha ha ha! làm sao có thể.
Một người đang có cuộc sống tự do nhàn nhã, cần thêm một người đàn ông để tăng thêm phiền toái không đáng có sao? Huống chi, vị hôn phu kia, nghe nói là con trai của bạn ba mẹ nhưng đối với cô vô cùng xa lạ.
Nhìn đồng hồ trên tay, Tâm Diệp đưa tay vẫy một chiếc taxi, ung dung ngồi lên xe,dùng tiếng Pháp nói cho tài xế nghe địa chỉ mình muốn đến.
Chị em cô quyết định cùng nhau trốn nhà đào hôn, đúng lúc, bạn thân Thiều Lâm cũng nhờ cô đên Pháp giúp một tay, vì vậy cô liền đồng ý tới đây.
Có lẽ phương pháp kia thật không tệ, thứ nhất có thể tìm được bạn trai ở Pháp, ba mẹ khó có thể ngay lập tức đi điều tra thân phận của người ta, thứ hai Thiều Lâm rất quen thuộc với nơi này, muốn cô ấy giúp giới thiệu bạn trai càng dễ dàng hơn sao?
Chỉ cần vừa nghĩ đến mình sắp được ở nước Pháp ba tháng, Tâm Diệp hưng phấn tới mức muốn thét chói tai.
Mặc dù đến đây vì công việc, nhưng cô thích được làm việc ở đây nhất.
Nghe nói công ty của Thiều Lâm lần này tiếp nhận công việc triến lãm trang sức lưu truyền qua nhiều thế kỉ đến nay cho gia tộc của một bá tước nào đó.
Hiện tại, cô đang làm việc ở " Mộng Công Điện"- một trong những công ty có thương hiệu tốt nhất nước Pháp, được sáng lập bởi một người châu Á, độc quyền thiết kế thương hiệu "Julianna".
Người tạo dựng "Mộng Công Điện" là bạn thân thời đại học của cô Hàn Thiều Lâm, cô ấy vô tình phát hiện được tài năng thiết kế thiên phú của Tâm Diệp, liền mời cô đảm nhiệm vai trò nhà thiết kế của "Julianna".
Nhưng mà tin tức này hầu như không ai biết, vì cô không muốn công khai thân phận thật của mình, mấy năm nay, các thiết kế của cô đều lấy danh nghĩa của Thiều Lâm để công khai, vì vậy thân phận nhà thiết kế của cô được giữ bí mật.
Cô không làm việc ở Pháp, vẫn ở Đài Loan, cùng tổng công ty ở Pháp trao đổi tài liệu, bản vẽ bằng Internet, thỉnh thoảng mới đi Pháp một chuyến, lầm này thời gian công tác là ba tháng, đây là lần lâu nhất.
Trong mắt lần nữa hiện ra sự vui vẻ, thích thú, đôi môi đỏ mọng tạo ra một vòng cung lớn, Tâm Diệp không nhịn được cười thật lớn.
Cô thực sự rất mong chờ ba tháng tới.
* * *
Dòng họ Lạp Kiệt Nhĩ là một gia đình quý tộc nổi tiếng ở Pháp, hai trăm năm nay vẫn luôn được hoàng thất tin cậy.
Người thừa kế trước của gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ- Á Phổ Tư đệ tam, hết sức nỗ lực phát triển sự nghiệp của gia tộc. Vừa nhận gánh nặng của gia tộc, ông thành lập một công ty khoa học kĩ thuật, trải qua ba mươi năm, công ty đã phát triển trên toàn thế giới, với hàng trăm chi nhánh đa quốc gia.
Sáu năm trước, Á Phổ Tư đệ tam đã giao tất cả sự nghiệp cho con trai của mình- Lạp Kiệt Nhĩ- Địch Lạc và bắt đầu cùng vợ mình đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới.
Á Phổ Tư đệ tam đã ngoài sáu mươi, nhưng bề ngoài vẫn giữ được khí thế uy nghiêm không thể xem nhẹ.
Bây giờ, ông cùng vợ đang cùng con trai gặp mặt nói chuyện.
"Lạc nhi, con năm nay cũng đã ba hai tuổi, đã đến lúc nên lấy vợ rồi."
Nhìn người đang ngồi đối diện, khuôn mặt như cùng đúc một khuôn với ông thời trẻ, trên mặt Á Phổ Tư đệ tam lộ vẻ sự vui mừng cùng tự hào.
Thời gian trôi nhanh thật nhanh, con trai đã lớn nhanh như vậy. Ông nhịn không được thở dài.
Ông còn nhớ mới hôm nào cậu bé rất thích đi theo ông, làm nũng với ông. Thế mà hôm nay đã ở trên thương trường hô phong hoán vũ, trở thành một người đàn ông trưởng thành, chững chạc.
"Đúng vậy, thưa ba." Lạp Kiệt Nhĩ- Địch Lạc thấp giọng trả lời, đưa mắt nhìn thẳng người cha đáng kính.
Địch Lạc có một đôi mắt xanh biếc khiến người khác nhìn liền mê đắm, mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân, tất cả đều tỏa ra hơi thở ưu quý, nho nhã của một vị vương giả.
"Con có nhớ khi còn nhỏ đã từng cùng chúng ta đến Đài Loan một chuyến không?" Ngồi bên cạnh chồng, Tân Lợi Nhã tự hào nhìn con trai.
"Con không có ấn tượng gì cả." Đich Lạc lắc đầu một cái.
"Cha con lúc học ở Mỹ có quen một người bạn tốt người Đài Loan, năm đó, hai gia đình đã ước định chọn con gái của ông ấy sẽ làm vợ con. Mấy hôm trước, ba mẹ đã cùng chú Hạ liên lạc, mẹ nghĩ con cũng nên kết hôn rồi, nên mang hôn sự này thực hiện đi."
Tân Lợi Nhã còn nhớ, họ chọn cô bé ấy đầu tiên, cô bé có một cặp mắt to sáng ngời, má lún đồng tiền xinh xắn, giọng nói tinh tế, ngọt ngào. Khi thấy cô bé cầm trên tay bánh ngọt đã bị Địch Lạc không do dự ăn một miếng, lúc đó, họ liền quyết định gắn kết số phận của hai người lại với nhau.
Mặc dù cũng lâu rồi bà cùng chồng chưa tới Đài Loan nhưng hai nhà vẫn liên lạc với nhau đều đặn, qua lời của Kiều Kiều, họ biết Tâm Diệp xuất sắc thế nào, đối với con dâu tương lai này càng lúc càng hài lòng, mấy hôm nay, Kiều Kiều còn gửi hình của Tâm Diệp sang để họ xem.
"Ba nghĩ con nên sắp xếp thời gian sang Đài Loan một chuyến đi!" Á Phổ Tư đệ tam thấy con trai không có ý phản đối, liền đề nghị.
"Con hiểu, sau khi buổi triển lãm của gia tộc kết thúc, con sẽ sắp xếp đi ngay." Địch Lạc không có bất kì ý kiến phản đối nào, trên mặt không nhìn ra suy nghĩ của anh ta.
Địch Lạc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhớ ra bên trong công ty còn không ít việc chờ anh xử lí,anh đứng lên, ôm ba rồi hôn nhẹ lên má của mẹ, mới xoay người rời đi.
Đi ra khỏi cửa, ngồi vào xe ô tô riêng, Địch Lạc bất đắc dĩ thở dài.
Đúng là nên kết hôn. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ chưa từng có bất kì yêu cầu nào với anh, tất cả đều do anh tự mình làm chủ, hoàn toàn chưa từng cưỡng ép anh làm bất cứ chuyện gì.
Cho đến năm 18 tuổi, rốt cục anh cũng biết được địa vị của mình ở gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ tại Pháp, không chỉ cảm ơn ba mẹ đã cho anh một cuộc sống bình thường vô lo vô nghĩ như mọi người, anh còn cảm thấy ba mẹ rất tin tưởng mình.
Và lúc đó, anh cũng hiểu được trách nhiệm của mình, vì không muốn làm hư tổn đến danh tiếng, địa vị trăm năm của gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ, nên ở bên ngoài rất chú ý mọi chuyện, làm việc gì cũng phải cẩn thận chú ý hình tượng của bản thân.
Hình tượng của anh luôn là một chàng trai nho nhã, lịch thiệp, đương nhiên là có không ít cô gái đã bày tỏ sự yêu mến đối với anh, nhưng anh đều không tiếp nhận.
Bởi vì anh hy vọng, mình cũng giống như ba mẹ, tìm được một người con gái không vì tiền bạc, địa vị để yêu thương, cả đời ở bên nhau, nhưng anh cũng biết, với thân phận của mình, muốn giống ba mẹ, tìm ra một nửa đích thực của đời mình thực sự không dễ dàng.
Nhận ra sự thay đổi của anh, ba mẹ anh nói, không cần cưỡng ép bản thân, chỉ cần cuộc sống thoải mái là tốt rồi, nhưng trong lòng anh biết ba mẹ anh rất để ý, cho nên càng thêm giữ mình, bảo vệ tốt thanh danh gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ.
Hôm nay, kết hôn là yêu cầu duy nhất của ba mẹ nên anh không chút nghĩ ngợi đồng ý.
Đây là vì anh không muốn làm hai người lớn thất vọng, bận tâm quá nhiều và anh cũng tin tưởng vào người vợ ba mẹ đã chọn cho anh.
* * *
"Đúng, chính là như vậy".
Ngồi ở dưới khán đài, Tâm Diệp một tay cầm cốc Coca, một tay cầm đồ ăn vặt cho vào miệng.
"Này! Người đó, thân thể mềm mại một chút, đừng cứng ngắc như vậy." Cầm cốc Coca lên, cô vừa chỉ tay về phía một người mẫu Pháp vừa nhét đồ ăn vào miệng, giọng nói cũng vì vậy không được rõ ràng.
"Được, tôi biết rồi." Cô người mẫu một câu oán trách cũng không có, hết sức cung kính trả lời.
Làm việc ở "Mộng Công Điện" lâu như vậy, mặc dù không biết rõ thân phận thật của Salina, nhưng mọi người đều biết cô rất có địa vị, bởi vì ngay cả tổng giám đốc của bọn họ, cũng chính là người sáng lập ra "Mộng Công Điện" Hàn Thiều Lâm cũng nể cô nhiều phần, mà mọi người cũng khá yêu thích cô vì dáng vẻ hiền hòa, dễ gần của mình.
"À! Còn cô này nữa, cô đứng sau cùng." Tâm Diệp đưa tay chỉ cô gái đứng phía sau, "Đừng nghĩ rằng mình đứng ở phía sau mà người khác không nhìn thấy." Nói xong, cô lại bỏ vào miệng một nắm đồ ăn vặt nữa.
"Còn nữa...Hiện tại mặc dù chỉ là diễn tập nhưng mọi người cũng không thể chủ quan. Nếu có nhà báo hoặc đại diện của công ty đối tác nhìn thấy sẽ làm uy tín của "Mộng Công Điện" giảm sút, người khác sẽ nói chúng ta tùy tiện, làm việc không chuyên nghiệp." Vừa nói xong, cô lại uống một hớp Coca.
"Oa!Ngon quá!" Tâm Diệp đưa tay lau miệng, thở ra một tiếng đầy thỏa mãn.
"Salina này." Đột nhiên, một tiếng gọi tên Tâm Diệp ôn nhu từ bên tai cô truyền đến, trong lòng cô thầm run lên, da đầu tê dại.
"Ở đây, không có ai làm hỏng hình tượng của "Mộng Công Điện" mà chỉ có cậu thôi." Thiều Lâm vươn tay gõ lên đầu cô một cái.
"Ừ...Thiều Lâm...Cậu, cậu đã về rồi! Ha ha!" Tâm Diệp cười ngượng, trên mặt đầy vẻ lúng túng.
"Còn nói nữa, tớ muốn cậu sang giúp tớ diễn tập, nhưng cậu lại ở đây ăn mấy thứ thức ăn bỏ đi này."
Giọng nói ngọt ngào làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhưng vào tới tai Tâm Diệp lại như có đại họa sắp ập xuống đầu.
"Cậu đừng nói như vậy!" Khóe mắt Tâm Diệp liếc về phía đống đồ ăn chưa được giải quyết trên bàn, trong lòng thầm gào khóc.
Ô..sớm biết cô ấy trở về nhanh như vậy, cô nhất định sẽ không mang hết đống chiến lợi phẩm mình mua được ra.
"Tất cả đều đem hết đi." Thiều Lâm dem tất cả những thứ trên bàn giao cho thư kí đứng sau lưng, rồi quay đầu nhìn cô gái không chút hối hận kia.
"Tớ nói với cậu bao nhiêu lần rồi, những thứ đồ ăn này ăn vào miệng, sẽ chỉ làm vóc dáng của cậu trở nên dọa người hơn thôi, không khỏe mạnh thêm, thế mà cậu vẫn còn ăn." Mặc dù cô nàng tham ăn trước mặt này đang trưng ra vẻ mặt không phục nhưng Thiều Lâm vẫn không nhịn được trách cô vài câu.
"Cậu thấy tớ béo ở chỗ nào?" Tâm Diệp không phục oán trách, cô cố ý kéo bộ quần áo đang mặc trên người khiến nó dán chặt vào thân thể.
Vóc dáng tinh tế, xinh đẹp, vòng eo nhỏ nanh, thon gọn, ngực tròn trịa, cao vút, đôi chân dài thẳng tắp, quả thực cô không hề béo, thậm chí là hoàn mỹ tới cực điểm.
Đã bốn tháng không gặp, dáng người cô vẫn thon thả như trước, không hề có phần thịt dư thừa, Thiều Lâm đành nhượng bộ.
"Cậu muốn ăn tớ cũng không cấm, nhưng ở đây tất cả đều là người mẫu, mọi người đều vì giữ gìn vóc dáng mà ăn uống điều độ, nhưng cậu lại trước mặt mọi người ăn nhiều như vậy chẳng phải là muốn ép các cô ấy nổi điên hay sao?" Huống chi ăn nhiều như vậy mà cô vẫn giữ gìn được vóc dáng hoàn mỹ, làm sao không khiến người khác tức chết.
"Được rồi, cậu đừng mắng