"Xích Diễm nói vợ của anh bị trúng đạn là thật sao?" Anh cùng Shabaka ngồi trên mặt đất, giống như mình và Shabaka là bạn tốt bình thường cùng nhau nói chuyện phiếm.
"Xích Diễm?" Shabaka không nhịn được ngẩng đầu lên. Cái tên này nghe rất quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu đó.
"Đúng vậy, gia tộc Xích Diễm." Người đàn ông không ngại cười nói giải thích cho Shabaka.
"Gia tộc Xích Diễm?" Shabaka cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt.
Anh đương nhiên nghe qua danh tiếng của gia tộc Xích Diễm ở Hàn Quốc, bọn họ cũng giống như tổ chức Mafia của anh.
Shabaka chưa từng thấy qua những người đó, càng không muốn cùng những người đó có quan hệ, tại sao cậu ta ta lại tìm tới mình?
"Tôi đồng ý với điều kiện của anh ta, tới giúp cho anh một việc ." Người đàn ông vươn tay ra, thân thiện cười với Shabaka.
"Việc?" Việc gì? Shabaka nghi ngờ vươn tay ra.
"A! Tôi quên tự giới thiệu, tôi là Phác Sinh Bắc." Người đàn ông giọng mang huyền bí nhìn Shabaka.(không biết nói thế nào nên mình vẫn giữ nguyên cụm từ "phác sinh Bắc")
Phác Sinh Bắc? Shabaka đột nhiên ngây ngẩn cả người, anh đã nghe qua cái tên này. . . . . .
"Anh là quỷ y?" Thấy người đàn ông gật đầu một cái, trong mắt Shabaka giống như thấy được một cơ hội cứu sống Chi Liễn. Nếu là anh ta thì việc cứu người tuyệt đối không có thất bại.
"Anh có thể cứu vợ của tôi sao? Sinh mạng cô ấy hiện giờ rất nguy hiểm, bất kể bao nhiêu tiền tôi đều có thể đồng ý, chỉ cần có thể cứu sống cô ấy là được." Shabaka nắm chặt tay của đàn ông, trong mắt ánh lên sự mong đợi làm cho người ta cảm động.
"Người anh em, tôi nói rồi, tôi hôm nay tới là vì . . . . . . cứu vợ của anh." Người đàn ông được gọi là quỷ y cho Shabaka một nụ cười làm anh rất an tâm.
"Anh yên tâm, chỉ cần vợ anh còn có sức lực thì tôi sẽ cứu sống cô ấy." Người đàn ông vỗ mạnh vào lồng ngực của mình để bảo đảm.
Khi mọi người còn chưa có phản ứng kịp thì cậu ta đã bắt đầu bước đến chỗ các bác sĩ, không nói lời nào trực tiếp tiến vào phòng giải phẩu.
Không người nào dám phản đối yêu cầu của cậu ta, chỉ dám đi theo cậu ấy vào phòng khám, bởi vì hai người kia còn đứng ở đó, không nhúc nhích giống như pho tượng.
Cam đoan của anh ta khiến Shabaka bình tĩnh trở lại, từ từ đứng lên, ngồi trở lại trên ghế.
"Chỉ cần là anh ta, Chi Liễn nhất định sẽ được cứu, quỷ y cứu người chưa bao giờ thất bại. . . . . ." Shabaka chắp tay trước ngực cầu nguyện, nhất định phải cứu được Chi Liễn, cho dù muốn anh bỏ ra bao nhiêu tiền đều không tiếc.
Bởi vì lo lắng cho Chi Liễn mà Shabaka hoàn toàn không phát hiện Bryon và Pierre đã đứng bất động từ nảy đến giờ.
Một tháng sau --
"Người ta không muốn ăn nữa rồi!" Từng tiếng uất ức từ trong phòng bệnh phát ra, kèm theo đó là tiếng chửi rủa của người đàn ông.
"Anh nói phải ăn cho hết!"
"Tại sao lại như vậy! Em cũng không phải là heo nái, mỗi ngày ăn ba bữa cơm cộng thêm trà chiều, bữa tối còn thêm ăn khuya, mỗi một bữa ăn có ít nhất bảy món, em không muốn! Còn ăn như vậy em chắc chắc sẽ thành heo." Chi Liễn ngồi ở trên giường bệnh, mặt buồn bã nhìn Shabaka đang cầm muỗng ngồi bên cạnh chờ cô ăn hết thức ăn.
"Ai bảo em ngốc như vậy, chạy lại để bị bắn." Shabaka buông chén trên tay xuống, trách mắng cô.
"Em cứu anh, vậy mà anh còn mắng người ta. . . . . ." Trong mắt hiện ra những giọt nước mắt, cô cúi đầu xuống vẻ mặt bi thương không muốn nhìn anh.
"Thôi, được rồi, là anh sai. Thật xin lỗi, anh không phải muốn mắng em, chỉ là giận em không để ý an toàn của mình, em bây giờ biến thành như vậy, khổ sở nhất chính là anh, em không biết sao?" Shabaka đứng dậy, dịu dàng đem Chi liễn ôm vào trong ngực, chỉ cần nhớ tới một tháng trước, giây phút biết được không cách nào cứu sống cô, tim của anh liền cảm thấy hoảng hốt và đau đớn kịch liệt.
Khi đó, nếu không phải là quỷ y kịp thời ra tay cứu giúp, anh bây giờ khẳng định sống không bằng chết.
"Thật xin lỗi! Lúc ấy tình huống rất cấp bách, em không biết nên làm thế nào nhắc nhở anh, cho nên mới chạy tới đẩy anh ra, ai biết mình sẽ bị trúng đạn. . . . . ." Chi Liễn bĩu môi, nhỏ giọng nói xin lỗi, cô còn nhớ rõ mình đã khiến Shabaka lo lắng cỡ nào.
Khi mình ở trong phòng bệnh tỉnh lại, thấy được khuôn mặt mệt mỏi của Shabaka, trong mắt anh vẫn còn những giọt lệ, giọng nói nghẹn ngào ôm cô thật chặt, sau đó lại không ngừng trách cứ cô. . . . . .
Byron cùng Pierre cũng nói, từ lúc cô hôn mê đến khi tỉnh lại, tất cả đều là Shabaka tự mình chăm sóc cô, không ngủ không nghỉ, càng không để ý sự nhắc nhở của mọi người. Bởi vì anh hy vọng khi cô tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy là anh.
Anh đường đường là một thủ lĩnh Mafia, lại vì cô làm như vậy. . . . . . Cô vừa nghĩ tới liền thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Khi đó cô