Đến cuối cùng, cô vẫn quyết định cùng các chị em cùng nhau rời khỏi Đài Loan. Nhưng mà ngay cả chính cô cũng không hiểu được, rõ ràng có rất nhiều nơi có thể đi như vậy, tại sao cô lại đồng ý đề nghị của bạn tốt Nhã Văn đi Hàn Quốc thăm cô ấy. . . . . .
Đúng vậy, lúc này cô đang ở trên máy bay, mà đích đến chính là quốc gia cô từng thề, cả đời này tuyệt đối sẽ không bước lên -- Hàn Quốc.
Mấy ngày trước, cô lại nằm mơ thấy chuyện ba năm trước đây, khi tỉnh dậy mới phát hiện nước mắt đã sớm rơi đầy mặt. Hồi ức ba năm trước đây, đã tự dặn lòng là không được suy nghĩ đến nó. Vậy mà không hiểu tại sao? Tại sao đột nhiên lại nhảy vào trong mộng của cô, đánh thức quá khứ cô không muốn nhớ lại nữa ? Có lẽ do ban ngày có chút suy nghĩ, đêm có điều mộng, bởi vì mình sắp đến Hàn Quốc, cho nên sinh ra hiệu ứng như vậy? Cẩn nhắm chặt mắt, chỉ có cánh môi hơi rung rung , để lộ ra yếu ớt giờ phút này của cô.
Ba năm này, cô đã học được cách khống chế tình cảm của mình. Cô đã trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu của quá khứ... Cô trở nên lạnh nhạt, khó có thể gần gũi, đây là phương pháp cô tự bảo vệ mình. Những chuyện xảy ra ở nước Pháp trước kia, trừ Nhã Văn ra, cô không nhắc đến với bất kỳ ai, mặc dù người nhà vì cô đột nhiên thay đổi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng hiểu được tâm trạng của cô nên im lặng không hỏi.
*Thiện giải nhân ý : hiểu biết ý của người khác.
Như vậy là tốt nhất, không phải sao? Cô lạnh nhạt cười một tiếng, trong mắt vẫn là tràn đầy ưu sầu. Cô chẳng qua là cố ý ngụy trang cho mình mà thôi. Cô chỉ là cố làm ra vẻ kiên cường, lạnh lùng đối với người khác mà thôi. Thật ra thì, cô đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi. Rốt cuộc là đến khi nào, cô mới có thể đem những điều đã qua rơi vào quên lãng? Phải bao lâu nữa cô mới có thể chân chính mở ra tâm hồn, khiến kết sương trong lòng hòa tan?" Cô thật không biết. . . . . . Cẩn khe khẽ thở dài một hơi. Cô nghĩ. . . . . . Có lẽ vẫn còn lâu, lâu lắm. . . . . .
*********
Nước Pháp , ba năm trước.
"Cậu, cậu nói cái gì?" Nhìn bạn tốt Cẩn đang ngồi đối diện, Nhã Văn đứng lên, có chút không dám tin kêu to ra tiếng, vẻ mặt cô hoảng hốt, giống như nghe được chuyện không thể tưởng tượng nổi. Vốn là muốn đem Cẩn giới thiệu cho anh trai đang làm việc ở Pháp, cô mới bằng mọi cách khuyên nhủ; muốn cô ấy tới nước Pháp chơi. Nhưng anh trai Nhã Văn, lúc bọn họ đến được nước Pháp rộng lớn kia, đã đi Anh quốc công tác, vì thế bọn họ tạm thời ở tại khách sạn, chờ anh trai Nhã Văn đi công tác về.
Thật vất vả mới chờ được anh trai quay về, cô cũng an bài xong tất cả, vốn định giới thiệu hai người quen biết, ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
"Này! Cậu nói nhỏ một chút có được không? Nơi này dù sao cũng là phòng ăn! Mặc dù không ai nghe hiểu được chúng ta đang nói cái gì, nhưng nhìn bộ dáng của cậu, người khác sẽ cho rằng xảy ra chuyện đáng sợ gì đó." Cẩn có chút ngượng ngùng kéo lấy bạn tốt ngồi xuống, một tay che lấy miệng cô ấy đang mở ra thật to, vừa nhìn về khách khứa xung quanh, gật đầu tạ lỗi.
"Cậu có bạn trai? Ông trời, mình thế nào không biết? Chuyện xảy ra lúc nào? Là ai? Mình có biết không? Tháng trước mình mới hỏi qua cậu có bạn trai hay không, cậu nói không có, thế nào mới trong thời gian 1 tháng, lập tức liền xuất hiện một người đàn ông, với lại. . . . . . Chúng ta đợi ở chỗ này cũng gần một tháng, thời gian đâu để cậu kết giao bạn trai?" Nhã Văn nói với cô, thái độ hoài nghi rõ ràng.
"Thì, chính là tại nơi này thôi! Cậu không cần kích động như thế có được hay không? " Cẩn hơi thẹn thùng, đỏ mặt không biết làm sao.
"Ở chỗ này?" Nhã Văn vừa nghe, chuyện này thật không hay rồi!
"Nước Pháp? Cậu kết giao một người bạn trai Pháp? Cái loại mắt xanh, mũi cao, tóc vàng kia...? Ông trời! Điều này sao có thể?" Cô kích động vỗ trán, dù thế nào cũng không nghĩ ra Cẩn mới đến nước Pháp không tới một tháng, liền kết giao với một người bạn trai Pháp! Lúc ở trường học, Cẩn nổi danh là sát thủ đàn ông, bất kỳ người đàn ông nào vừa thấy cô , đều bị bề ngoài thanh tú cùng giọng nói ngọt ngào đến dọa người của cô làm cho say mê như điếu đổ. Chỉ là khi đó Cẩn không coi trọng bất kỳ một người đàn ông nào, mà bây giờ lại --
Chẳng lẽ nói. . . . . ."Này! Cẩn, không phải là cậu bị đàn ông Pháp lời ngon tiếng ngọt lừa chứ? !" Nhã Văn cảnh giác xem xét bất kì người đàn ông nào khả nghi ở xung quanh.
"Nếu biết khi nói cho cậu, cậu sẽ kích động thành ra như vậy, mình không thèm nói cậu nghe nữa." Cẩn bất đắc dĩ thở dài, bạn tốt phản ứng khoa trương khiến cho cô dở khóc dở cười.
"Bạn trai mình không phải người Pháp, anh ấy là người Hàn Quốc, vì chuyện công việc nên mới đến Pháp." Cẩn giải thích.
"Người Hàn Quốc?" Nhã Văn lần này hơi mơ hồ.
"Đúng vậy!" Vừa nghĩ tới anh , trong lòng Cẩn lại bị tư vị ngọt ngào hạnh phúc căng ra tràn đầy.
"Làm ơn, cậu và anh rốt cuộc quen biết bao lâu hả?" Nhã Văn tuyệt đối không coi trọng tình yêu của cô, Cẩn chưa bao giờ trải qua yêu đương, đối với chuyện tình cảm vẫn còn rất đơn thuần, cô sợ cô ấy sẽ bị người đàn ông kia lừa.
"Thật phải nói sao? Ừ, mình suy nghĩ. . . . . . Ước chừng một tuần lễ."
Mặc dù chỉ quen biết một tuần lễ, nhưng mà hai người tựa như đã biết cả đời, đối với nhau ngay cả một chút xíu cảm giác xa lạ cũng không có, giống như. . . . . . đã quen biết từ kiếp trước. Cô chưa từng yêu đương? Không sai, chỉ là như vậy không cho rằng cô không hiểu cái gì gọi là tình yêu, chẳng qua là bởi vì cô từ trước đến giờ chưa tìm được một người đàn ông để cho cô nhìn một cái, là có thể nhận định cả đời. Mà bây giờ. . . . . . Cô tìm được.