Đã đến Hàn Quốc nhiều ngày, Cẩn trước sau vẫn ở trong phòng, hôm nay khó có dịp đồng ý nghe theo đề nghị của Nhã Văn, một mình ra ngoài dạo phố một chút.
Nhưng ra ngoài không tới một tiếng đồng hồ, Nhã Văn đột nhiên gọi điện thoại tới, muốn cô nhanh chóng chạy về.
Giọng của Nhã Văn hết sức khẩn cấp, hình như xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ. Vì vậy cô liền lập tức trở lại nhà Nhã Văn.
"Làm sao vậy, mình vừa mới đi dạo một chút như lời cậu nói, cậu liền cấp bách gọi mình về nhà. Thế nào? Hối hận vì hào phóng để cho mình chi tiêu không giới hạn trên thẻ của chồng cậu sao?"
Cẩn nhàn nhạt cười nói, nhìn thần sắc Nhã Văn khẩn trương không thôi.
"Được rồi, mình đã giúp cậu đem hành lý của cậu thu dọn xong rồi, chờ một lát tài xế đến, anh ta sẽ dẫn cậu đến biệt thự của chúng mình. Cậu trước hết tránh mặt ở đó một chút." Nhã Văn cũng không nói lời nào rõ ràng, chỉ là nhanh chóng giúp cô cầm hành lý, sau đó lại nhanh chóng gọi điện thoại liên lạc với người khác.
"Rốt cuộc là thế nào? Tại sao đột nhiên muốn mình rời đi? Không phải cậu nói là tuần sau mới dẫn mình đến biệt thự nghỉ phép sao? Sao mình phải đi trước? Còn nữa, cái gì tránh một chút, Nhã Văn, mình nghe không hiểu lời của cậu."
Cẩn phát hiện có chuyện gì đó không đúng, nhưng thái độ của cô vẫn tỉnh táo trầm ổn như cũ, cố gắng làm cho tâm tình bạn tốt hòa hoãn một chút.
"Không còn kịp giải thích cho cậu nữa, tóm lại cậu đi nhanh lên, mình không biết anh rốt cuộc có rời đi không, đến nơi đó , chúng ta sẽ dùng điện thoại liên lạc, mình sẽ giải thích với cậu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra." Cô thế nào cũng không nghĩ tới, thân phận người đàn ông kia lại đáng sợ như vậy!
Nói tóm lại, hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ Cẩn, những thứ khác sẽ nói sau.
"Không được." Vẻ mặt Cẩn kiên trì ngồi xuống. "Mình hiện tại muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không, mình sẽ không rời đi."
Chuyện tiền nhân hậu quả* đều không rõ ràng, cô sợ Nhã Văn gặp phải rắc rối, cô không thể rời đi như vậy.
(*Tiền nhân hậu quả : Nguyên nhân hậu quả)
"Cẩn --" Cô gái này, đến lúc này còn bướng bỉnh cái gì? Nhã Văn bất đắc dĩ rũ tay xuống, không nhịn được thở dài một cái.
"Có lúc mình thật sự chán ghét cá tính ngoan cố bây giờ của cậu, thật nhớ tới dáng vẻ trong quá khứ của cậu." Nhã Văn biết nếu mình không nói rõ ràng, Cẩn sẽ không chịu rời đi, vì vậy cô ngồi xuống ghế salon.
"Anh tới." Nhã Văn thận trọng nhìn Cẩn, trong giọng nói rõ ràng có lo lắng. Cô biết chuyện đã qua kia đã tạo thành tổn thương lớn đối với Cẩn.
"Ai tới? Anh? Anh là ai?" Cẩn nghe không hiểu.
"Người đàn ông kia, Xa Nhân Hạo. Anh ta mới vừa tới nơi này tìm cậu." Lời vừa nói ra khỏi miệng, toàn thân Cẩn lập tức cứng ngắc, vẻ mặt trong nháy mắt cũng chuyển thành tái nhợt.
"Cẩn. . . . . ."
"Cậu nói cái gì?" Đôi môi Cẩn không nhịn được khẽ run, cô mở to hai mắt, cho là mình nghe lầm.
"Mình nói Xa Nhân Hạo, anh ta mới vừa tới nơi này tìm cậu." Hơn nữa còn có một đống người đi theo, từ dấu hiệu trên người thủ hạ, xem ra anh là người của Tông Nham môn.
Mặc dù Nhã Văn không rõ ràng lắm, Xa Nhân Hạo ở Tông Nham môn có thân phận địa vị gì, chẳng qua xem tình hình những người đi theo đối với anh vô cùng cung kính, lai lịch của anh khẳng định không nhỏ.
Chỉ cần là người ở Hàn Quốc, đều nghe qua chuyện của Tông Nham môn, mà cô gả tới Hàn Quốc cũng được một khoảng thời gian rồi, dĩ nhiên cũng biết, người Tông Nham môn là không được chọc.
"Cho nên, bây giờ cậu nên đi nhanh, mình xem thân phận của anh ta không phải là nhỏ, nếu như cậu bị anh ta tìm được, sợ rằng. . . . . ." Nhã Văn lo lắng kéo lấy Cẩn vẫn đang sững sờ. Những điều nên nói đều đã nói, lần này cô ấy chịu đi không?
"Không, mình tại sao phải đi?" Cẩn lấy lại tinh thần đột nhiên hất tay Nhã Văn, vẻ mặt hết sức tỉnh táo.
Tại sao cô phải đi? Cô đến Hàn Quốc là có lỗi sao?
Chuyện giữa hai người cũng đã kết thúc vào ba năm trước, anh đến tìm cô làm gì? Tại sao cô phải trốn? Cô làm sai chuyện gì, có lỗi với anh, làm thương tổn anh sao?
Không có, từ đầu tới cuối là anh đả thương cô, là anh khiến cô khổ sở, khiến cô đau đến không muốn sống, hiện tại sao cô phải tránh đi?
Qua ba năm, Hạ Cẩn cô không còn là người dễ dàng bị người ta tổn thương, ngu ngốc làm cho người ta tùy ý lừa gạt như năm đó.
Vì cái gì cô phải trốn? Không phải là chính anh tìm đến cô sao? Cô có thể lựa chọn không gặp anh.
"Cẩn?"
Ông trời, Cẩn không biết thân phận Xa Nhân Hạo bây giờ đáng sợ đến cỡ nào.
"Làm ơn, cậu bây giờ không nên giận dỗi có được hay không? Mình là vì tốt cho cậu, cậu phải biết, Xa Nhân Hạo hiện tại. . . . . ."
"Không cần nhắc tới anh ta." Cẩn cắt đứt lời nói của Nhã Văn không chút do dự.
" Bây giờ anh ta cùng mình không quan hệ, mình hoàn toàn không muốn nghe nhắc đến tên của anh ta, anh ta. . . . Trong thế giới của mình từ lâu đã không có con người này tồn tại."
Chuyện đã qua ba năm, cô một lần nữa đứng lên thật vất vả, thế nhưng lại nghe đến tên của người này, anh. . . . . . Tại sao lại xuất hiện một lần nữa?
"Xem ra, tôi xuất hiện không đúng lúc." Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp từ ngoài cửa lớn truyền tới.
Bên trong phòng hai cô gái vừa nghe đến thanh âm này, thân thể cũng không nhịn được cứng ngắc. Nhất là Cẩn, nhịp tim cô không ngừng tăng nhanh, cảm thấy khó thở.
"Nguy rồi. . . . . ." Nhã Văn quay đầu, nhìn thấy người đàn ông ở cửa. Anh quả nhiên không đi!
"Đã lâu không gặp, tiểu Cẩn." Xích Diễm mang theo nụ cười vô tình, trong mắt tràn đầy giễu cợt nhìn chòng chọc cô gái đưa lưng về phía anh.
Thân thể Cẩn cứng ngắc, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình nhất định phải bình tĩnh, sau đó. . . . . .
Cô chậm rãi xoay người lại. . . . . . Người đàn ông ở trước mắt. . . . . . Là ai?
Cẩn hơi nhíu mi, trong mắt xuất hiện tia hoang mang cùng khó hiểu. Thân thể Cẩn bất giác lui về phía sau một chút, lòng của cô như bị người bóp lấy thật chặt, cảm thấy một hồi choáng váng.
Anh. . . . . . Rốt cuộc là ai?
Trong trí nhớ của cô, người đàn ông tổn thương cô, không phải như vậy.
Người đàn ông xa lạ trước mắt này cắt đi mái tóc dài, trên mặt giống như bao phủ một lớp mặt nạ vô tình. Anh lạnh lùng, nụ cười tràn đầy chế nhạo, làm cho cô không cảm nhận được sự ấm áp như trước kia.
Ba năm này, anh dường như thay đổi rất nhiều, giống như biến thành một người khác. Mà người này . . . . . .
Dũng khí cô thật vất vả mới hình thành lại vì anh mà bị hủy trong chốc lát.
Xích Diễm nhìn thấy Cẩn, trong nháy mắt, rõ ràng có chút kinh sợ. Cặp mắt to tràn đầy sức sống ngày trước, hôm nay bị nỗi cô tịch cùng lạnh nhạt thay thế. Nụ cười ngọt ngào khiến người khác nhìn thấy vui vẻ trong quá khứ thì hôm nay không còn nữa, thay vào đó là lãnh nhược băng sương*, bộ dạng như không còn sức sống.
(*Lãnh nhược băng sương : lạnh lùng, lạnh như băng.)
Cô. . . . . . Là ai? Anh không thể nào liên tưởng cô gái trước mắt cùng Cẩn trong quá khứ trừ gương mặt không đổi cùng một đầu tóc dài đen nhánh, cô. . . . . . Làm cho anh cảm thấy xa lạ cùng không vui, trong lòng không khỏi xông lên một cỗ tức giận, anh muốn ép hỏi cô, tại sao đem mình trở thành như vậy?
Anh cho là. . . . . .Lúc gặp lại cô thì nỗi hận trong lòng đối với cô sẽ càng thêm sâu, nhưng là. . . . . .
"Xem ra cô sống rất tốt." Che giấu tâm tình phập phồng trong lòng, giọng nói lười biếng của Xích Diễm mang theo trêu chọc.
"Có chuyện gì sao?" Cẩn lấy lại tinh thần, cố gắng dùng giọng nói bình thản lãnh mạc đối mặt với anh, cô sẽ không cho là anh tìm tới để ôn chuyện.
"Nghe nói cô đến Hàn Quốc, coi như tôi tới tìm cô ôn chuyện cũ cũng không sai."
Anh cười khẽ, thần sắc trên mặt làm cho người ta khó có thể đoán được tâm tình thực sự của anh.
Nhiều năm qua, anh cố gắng đem cô cất giấu ở sâu trong tâm hồn. Cũng bởi vì cô, anh bắt đầu thống hận phụ nữ, coi họ như