"Vì vậy, cháu cũng rất muốn biết bác..." Tâm Diệp đang vui vẻ cười lớn vừa ngẩng đầu lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người.
"Địch Lạc?" Cô giật mình, rồi cao hứng đứng dậy, nụ cười trên miệng càng thêm vui vẻ.
Cô cùng anh quả thực rất có duyên!
Đã mấy ngày rồi không gặp mặt, cô còn tưởng rằng duyên phận của hai người kết thúc như vậy!
Nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của anh, Tâm Diệp nghi hoặc phát hiện ra từ trên người anh phát ra khí lạnh, hơn nữa sắc mặt anh cũng không được tốt cho lắm.
"Anh làm sao vậy?" Cô không hiểu liền nghiêng đầu nhìn anh.
"Đi theo anh." Cặp mắt tức giận của Địch Lạc thẳng tắp bắn về người đứng phía sau lưng cô, gương mặt Jonhson đầy vẻ khó hiểu.
"Thật xin lỗi, anh ấy là bạn của cháu. Hình như anh có chút việc tìm cháu. Cháu muốn...lần sau cháu lại tìm bác, được không ạ?" Lời Tâm Diệp còn chưa dứt, đã ngay lập tức bị Địch Lạc mang đi, để lại tên tài xế bối rối và Jonhson.
Mọi người thấy hai người họ đi không khỏi thở dài.
Thì ra mỹ nữ đã có một nửa rồi, hơn nữa còn là vị tổng giám đốc nổi danh của tập đoàn Lạp Nhĩ Kiệt.
Xem ra, bọn họ không còn cơ hội rồi.
"Này! Anh bị làm sao vậy?" Ngồi vào xe của anh, ngay sau đó cô bị kĩ thuật lái xe của anh dọa cho sợ đến mức hồn muốn lìa khỏi xác.
Không ngờ đến trông dáng dấp anh nhìn lịch sự như vậy, khi lái xe lại đáng sợ thế.
Cô nắm chặt hai tay cầm trên nóc, tim bị anh làm cho sợ tới mức muốn nhảy ra ngoài.
"Này! Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy? Anh muốn chết cũng đừng lôi tôi theo cùng chứ! Tôi còn muốn sống đến tám mươi...Cẩn thận xe trước mặt kìa! Aaaaa...."
Nhắm mắt lại, cô sợ hãi chờ chiếc xe trước mặt kia đâm vào...
Xe đột nhiên dừng lại.
Tâm Diệp vẫn sợ hãi nắm chặt tay cầm, môi cắn chặt, mắt nhắm khít.
Ầm một tiếng, cô nghe thấy tiếng cửa xe bị đóng.
Mở một con mắt ra, lúc này cô mới phát hiện xe không biết đã dừng lại từ khi nào.
Đây là đâu? Nhìn khung cảnh xung quanh, cô nhìn thấy trước mắt mình là biển rộng.
Buông tay cứng đờ xuống, Tâm Diệp dùng sức vỗ ngực, hít một hơi thật sâu.
Xoay đầu, cô nhìn thấy có một người đàn ông đang ngồi trên bờ cát.
Cơn giận trong lòng cô bị khơi dậy.
Rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao anh ta lại mang cô đi? Không cần sự đồng ý của người khác, anh ta lại bỏ rơi cô một mình ở đây.
Cô xuống xe, bình tĩnh đi đến bên cạnh anh.
"Anh rốt cuộc là làm sao vậy?" Cau mày, cô thật lòng quan tâm đến anh.
Anh mặc âu phục phẳng phiu, nhưng ngồi trên bãi cát như vậy.
Không lên tiếng, Địch Lạc không biết mình nên nói gì.
Anh biết mình mất bình tĩnh. Từ trước tới giờ, điều này chưa từng xảy ra thế nhưng anh vì cô mà mất bình tĩnh, đây không phải lần đầu, hay cảm giác của anh dành cho cô có vấn đề?
Chỉ là nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác vừa nói, vừa cười thì trong anh lại xuất hiện cảm giác tức giận và ghen tị, mà cảm giác này khiến cho anh không thể nào khống chế được tâm tình của mình.
"Này! Anh có nghe tôi nói hay không? Tự nhiên mang người ta đến đây, cuối cùng đến một câu cũng không thèm nói, như thế làm tôi rất bực." Thở ra một hơi thật dài, cô cũng ngồi xuống theo.
Địch Lạc nhìn cô, trong đầu lí trí và tình cảm đang không ngừng đấu tranh.
Nhớ người con gái này. Tim không ngừng nói cho anh biết anh nhớ người con gái này.
Anh thích cô...Chắc chắn! Anh không tùy tiện nói thích cô.
Cô không hề giả vờ ngây thơ, tính cách cởi mở, thú vị, nụ cười xinh đẹp. Ở bên cô, anh cảm thấy vô cùng thanh thản, cô không hề quan