Anh không cho phép thì cô nhất định phải nghe theo sao? Ngoan ngoãn nghe lời không phải là tác phong của Tô Cảnh Lam cô.
Lôi Nghị Phong chân trước vừa xuống lầu, cô đã nai nịt gọn gàng nhảy từ ban công tâng hai xuống. May mà Lôi gia không bảo vệ quá sâm nghiêm. Lúc cô ra cửa còn chào với người bảo vệ.
Cho nên, lúc Lôi Nghị Phong vào công ty, vốn tưởng đã bị nhốt trong nhà nhưng thực tế cô đã chạy đến làm mà bị chấn kinh.
Anh xanh mắt nhìn cô, nhìn cô mặc đồng phục lại càng khó chịu. Người con gái này rõ ràng có dáng người đẹp như người mẫu lại mặc cái loại quần áo không thể nhận ra đường cong này. Kiểu đồng phục này do ai thiết kế đây?!
Càng làm cho anh khó chịu chính là trước mặt anh cô vẫn cũng Chiêm Văn Sâm kia kề vai sát cánh, nói nói cười cười.
Lôi Nghị Phong cố nhịn cơn ghen xuống đáy lòng, từ từ đi đến phía Tô Cảnh Lam đamg chờ thang máy, cái mũi ê ẩm không biết là vì bị Tô Cảnh Lam làm tức giận hay vì đêm qua ngủ không ngon bị lạnh. Nhưng bây giờ anh cũng chẳng có tâm tình nghiên cứu mình có phải đang bị ốm hay không.
Tô Cảnh Lam đang trò chuyện hăng say với Chiêm Văn Sâm nên nào có tâm tư chú ý đến Lôi Nghị Phong đã đến. Cô vẫn cười mê người, tay khoác vai Chiêm Văn Sâm rất thân thiết.
- Buổi sáng mình xem tạp chí, bạn gái Jenny của cậu biểu diễn rất xuất sắc, xem ra, tháng sau cậu lại phải mất thời gian dài mới được gặp bà xã tương lai rồi.
Chiêm Văn Sâm sắc mặt có chút trầm trọng, nhưng vẫn đáp lại:
- Đúng thế! Đêm qua cô ấy gọi cho mình, nói tháng sau sẽ về Đài Bắc, còn muốn mình tổ chức tiệc chúc mừng cho cô ấy nhưng mình đã từ chối.
- Vì sao?
Anh đáp:
- Gần đây mình rất xui xẻo, không có tâm tình. Cứ tưởng rằng bị cuốn gói ra đi, không nghĩ sáng hôm nay phòng nhân sự lại gọi điện bảo mình đi làm, nói là bản thiết kế kia tìm được trong ngăn kéo của mình. Đúng là gặp quỷ. Cái ngăn kéo đó mình lục qua đến cả trăm lần, không hiểu là nó bị ai lấy đi rồi mang trả?
Cô cười gượng:
- Ha ha, chắc là yêu tinh trong Harry Potter giở trò đùa dai rồi.... Dù sao, bây giờ tìm được về là tốt rồi.
Anh lắc đầu:
- Tóm lại, mình rất cảm ơn sếp tổng đã có mình một cơ hội nữa. Mặc kệ là nói gì, chuyện bản thiết kế từng bị biến mất trong tay mình là sự thật....
Nói tới đây khi, khóe mắt anh đột nhiên liếc đến Lôi Nghị Phong, trong lòng thất kinh, sắc mặt nhất thời khẩn trương:
- Sếp tổng, chào buổi sáng!
Yêu tinh đến đi làm sao! Nhìn thấy anh, Tô Cảnh Lam vẫn rất tự nhiên, còn cười hi hi ha ha, cúi đầu 90 độ:
- Sếp tổng, chào buổi sáng!
Khuôn mặt tuấn tú của Lôi Nghị Phong lạnh lùng giống như có người nợ anh mấy trăm vạn không trả. Cô gái này rõ nàng cố ý! Dám gọi anh là sếp tổng.
Anh trừng mắt nhìn đỉnh đầu cô, ngoài cười như trong lòng khó chịu, gật gật đầu:
- CHào buổi sáng! Vừa nãy hai người tán gẫu rất vui vẻ, tôi làm phiền hai người sao?
- Tất nhiên là không.
Chiêm Văn Sâm vội vàng lắc đầu. Sếp tổng cũng không hơn tuổi mình là bao nhưng vì sao mỗi lần nhìn thấy anh là mình lại khẩn trương đến chết khiếp.
- Thật ra, cho dù sếp tổng quấy rầy chúng tôi nói chuyện phiếm thì chúng tôi cũng không dám nói ra trước mặt ngài. Dù sao ngày quyền cao chức trọng, vạn nhất tâm tình không tốt, ra lệnh sa thải chúng tôi thì kết cung thật thảm....
Cô càng nói sắc mặt Lôi Nghị Phong càng khó coi:
- Tất nhiên là. Cô nói tiếp:
- Tôi tin là sếp tổng nhất định không phải là loại thủ trưởng như tôi vừa nói vì Văn Sâm vừa nói, hôm qua cậu ấy phạm sai lầm lớn nhưng sếp tổng đại nhân lại cho cậu ấy một cơ hội. Bây giờ, tìm một sếp tổng anh minh như thế này đúng là không dễ đâu.
Lúc này, cửa thang máy mở ra , cô nghịch ngợm giơ tay mời Lôi Nghị Phong:
- Sếp tổng, mời ngài.
Lôi Nghị Phong lườm cô, bước vào thang máy, Tô Cảnh Lam và Chiêm Văn Sâm đang muốn theo vào, đột nhiên anh nói:
- Văn Sâm, phiền cậu đến quầy lễ tân nói giúp tôi là hôm nay tôi không muốn gặp ai. Nếu có khách thì bảo bọn họ hẹn trước.
- Ách....
Chiêm Văn Sâm hơi ngây người không hiểu vì sao sếp tổng đột nhiên sai anh làm loại chuyện này. Nhưng mà đối phương lại là sếp tổng, chỉ cần ra lệnh một tiếng anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh, đi về phía quầy tiếp tân.
Thấy anh rời đi, Lôi Nghị Phong lập tức bá đạo kéo Tô Cảnh Lam vào thang máy, đến khi thang máy vừa đóng cửa thì áp sát cô vào vách tường.
- Đáng chết! Em cảm thấy đùa như thế rất vui đúng không?
Bị anh giữ cằm, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, Tô Cảnh Lam giả bộ vô tội chớp chớp mắt:
- Sếp tổng, ngài đang nói gì vậy?
- Đủ!
Anh nắm chặt cằm cô:
- Anh không có nhiều thời gian nhẫn nại mà cùng em chơi, Tô Cảnh Lam, nếu anh nhớ không nhầm thì bây giờ em đã bị sa thải, ai cho em đến làm? EM thích khiêu chiến với anh đúng không.
Cô không sợ hãi, bốn mắt nhìn nhau:
- Xin hỏi sếp tổng, tôi phạm phải sai lầm lớn gì? Anh dựa vào cái gì mà sa thải tôi? Cho dù anh là sếp tổng thì cũng phải tuân thủ luật lao động, nếu anh muốn nhổ cái gai trong mắt là tôi thì cứ việc tìm điểm xấu của tôi đi. Có lẽ anh có thể đối xử với tôi giống như Văn Sâm. Nhưng mà nói trước, tôi không phải dễ chọc đâu.
Cô gạt tay anh ra:
- Nơi này là công ty, chúng ta duy trì khoảng cách thì tốt hơn.
Anh nghiến răng nói:
- Em không tin tôi có thể dùng thủ đoạn cưỡng chế với em?
- Không tin
Cô tà nghễ nhìn anh:
- Bởi vì Lôi đại tổng tài vĩ đại của công ty chúng ta không phải là loại lãnh đạo bại hoại, công tư không rõ ràng đúng không?
Người con gái này! Nghĩ rằng đẩy anh lên cao thì anh sẽ dễ dàng buông tha cô sao?!
- Được rồi!
Nhìn thang máy đang không ngừng lên cao, anh miễn cưỡng thỏa hiệp:
- Nếu em muốn tiếp tục đi làm anh không phản đối, nhưng tốt nhất là em nhớ cho kỹ, bây giờ em là người phụ nữ của ai, từ nay về sau, anh không thích nhìn thấy em và cái tên Chiêm Văn Sâm kia kề vai sát cánh
- Chúng ta là anh em...
- Không cho phép! Anh bá đạo nói: một nam một nữ thì anh em cái gì.
Cô không đầu hàng:
- Chuyện này không thể để tôi tự quyết định sao?
- Không Thể! Anh gằn từng chữ.
- Chắc chắn là có người đang ghen vì tình nhân của mình. Cô trêu chọc.
- Tùy em nghĩ sao cũng được.
- Nói như thế tức là thừa nhận lời tôi nói là sự thật? cô cười tự phụ.
Cô cười thật chướng mắt, không được, anh phải "tịch thu" mới được. Cúi đầu xuống, anh đang muốn hôn cô thì cửa thang máy mở ra. Becca đang ôm một chồng văn kiện lớn đi đến, thấy hai người như vậy không khỏi kinh ngạc:
- Sếp tổng....Cảnh Lam, hai người....ách....chào buổi sáng.
- Hello Becca. Tô Cảnh Lam xấu hổ chào hỏi: – chào buổi sáng
Becca đi vào thang máy, trong không khí như có một cỗ áp suất thất, ba người đều cấm khẩu. Đến phòng làm việc của Tô Cảnh Lam, cô và Becca cùng ra khỏi thàng máy.
Lôi Nghị Phong muốn kéo cô lên tầng cũng mình, vừa ấn tay giữ cửa đã thấy Becca tò mò hỏi:
- Cậu và sếp tổng có chuyện gì thế? không khí là lạ..
Tô Cảnh Lam vẻ mặt như đang kể khổ:
- Mình nói cho cậu biết, may mà khi nãy cậu vào, nếu không sếp tổng đã định dùng bạo lực với mình rồi.
- Cái gì? Bạo lực? không thể nào?! Becca sợ hãi kêu lớn.
- Đúng thế. Cậu không biết hắn ta biến thái thế nào đâu. Mình cùng lắm chỉ là chưa chào buổi sáng với hắn mà hắn đã nói mình không tôn trọng cấp trên. Mình nói lại thì hắn ta tiến sát lại định đánh mình, thật đáng sợ
Cô còn vỗ ngực rất khoa trương.
- Trời ạ! Sếp tổng lại là kẻ bạo lực?!
- Mình thề có bóng đèn.
Hai người đi càng lúc càng xa, tiếng hai người nói chuyện cũng nhỏ dần. Lôi Nghị Phong buỗn bực buông tay, đóng lại cửa thang máy. Anh quả thật không muốn nói gì, người phụ nữ kia lại bôi nhọ hình tượng của anh.
Tức giận về phòng, cho đến trưa, anh vẫn vội vàng xem văn kiện, gọi điện thoại, triệu tập cấp dưới bàn bạc chuyện, muốn xóa đi bóng dáng Tô Cảnh Lam.
Hai người đã thân mật đến như thế mà thái độ của cô với anh lại chẳng thay đổi chút nào sao? Tốt xấu gì thì anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô. Phụ nữ không phải rất để ý đến lần đầu tiên sao?
Vì sao cô không giống như người khác, ỷ lại , phục tùng, nghe lời anh một chút?
Nhưng là...... Anh lại nghĩ, nếu cô thật sự là loại phụ nữ này, chỉ sợ anh sẽ chẳng có tí hứng thú nào với cô. Trước kia cô hấp dẫn anh không phải là vì sự khác biệt này sao?
Nhưng là phụ nữ như cô, anh phải đối xử thế nào?
Quá mạnh bạo, hai người sẽ đấu đến ngươi sống ta chết, quá cưng chiều thì khí khái nam tử của anh sẽ bị cô thổi sạch.
Thật là hao tâm tổn trí! Tuy rằng bên người anh không thiếu phụ nữ nhưng làm thế nào để theo đuổi một người thì anh chả có chút kinh nghiệm nào.
- Sếp tổng... sếp tổng...
Đúng lúc Lôi Nghị Phong đang nghĩ đến xuất thần thì bên tai truyền đến tiếng gọi của Quân Lăng, anh vội tỉnh táo lại. Quân Lăng vào đây bao giờ?
- Sếp tổng, có cần em gọi cho bác sĩ riêng của anh không? Nhìn anh có vẻ không ổn.
Anh tức giận trừng mắt lườm Quân Lăng:
- Nhìn anh cần đến bác sĩ lắm à?
- Sớm biết thế này khi nãy em đã chụp lại cho anh xem, chắc chắn anh sẽ không nghi ngờ.
Anh không thích nói nhảm:
- Tìm anh có việc gì sao?
Quân Lăng báo cáo:
- Lão phu nhân mới gọi điện, bảo là hy vọng trong tuần này anh có thể về tổ trạch. Bà nói anh đã ba tháng rồi chưa về nhà.
Nghe Quân Lăng nhắc đến ba chữ "lão phu nhân", khuôn mặt bình thản của Lôi Nghị Phong như thêm một tầng băng mỏng.
Bà nội anh – Lôi Lí Bích Vân. Từ khi anh có trí nhớ thì ấn tượng duy nhất là gương mặt nghiêm khắc của bà và khí thế không tha cho bất kì ai phản khác mình.
Ông nội chỉ có danh nghĩ là người đứng đầu, ông trời sinh nhát gan, bất kể là trong nhà hay ở công ty đều bị bà áp bức, còn chưa sống được đến 60 tuổi thì đã bị đột quỵ mà qua đời.
Cha anh Lôi Tử Hạo là con trai độc nhất nhưng lại không có hứng thú tiếp quản gia nghiệp. Từ nhỏ cha đã có thiên phú, say mê âm nhạc, cùng mẹ anh là thiên kim đại tiểu thư kết hôn. Sau đó, vì theo đuổi giấc mơ mà thường cãi nhau với bà nội.
Tâm tình bất mãn, một lần cha say rượu lại xe mà gặp tai nạn, năm đó cha mới 26 tuổi.
Mẹ anh – Lạc Nhã Nhã từng là con gái duy nhất của trùm cổ phiếu Hoa Kiều ở Mỹ – Lạc Chấn Thiên. Nhưng một lần ông ngoại đầu tư sai khiến tài sản khổng lồ chỉ qua một đêm mà thành bọt nước, ông ngoại cũng qua đời. Mà mẹ anh không chịu nổi đả kích này, bà luẩn quẩn trong lòng cuối cùng uống thuốc tự tử.
Cũng vì thế, có thể nói anh là do bà nội nuôi lớn. Nhưng trừ những lời giáo huấn ra anh không nhận được bất kì sự ôn nhu, dịu dàng nào từ bà.
Nếu không có Quân Lăng làm bạn thì tuổi thơ của anh sẽ càng thêm u ám.
Từ khi 18 tuổi, anh dựa vào năng lực của mình mà tay làm hàm nhai. Học phí đại học, sinh hoạt phí đều tự mình kiếm mà ra. Lại học được rất nhiều kinh nghiệm khi đi làm, 24 tuổi, anh chính thức vào tập đoàn Lôi thị, ngồi lên vị trí Sếp tổng.
Những năm gần đây, trừ lễ tết, anh rất ít khi về tổ trạch cùng bà nôi.
Bà cháu bọn họ bây giờ chỉ có chuyện duy nhất để nói là chuyện về tập đoàn.
Ba tháng không về tổ trạch? Ngồi trên ghế da, Lôi Nghị Phong lạnh lùng cười, trở về cũng phí thời gian mà thôi:
- Nói cho bà là anh không có thời gian
Phất phất tay, anh không thích lằng nhằng ở vấn đề này.
- Sếp tổng, cố chấp không giải quyết được vấn đề gì, có lẽ anh nên nghe lời lão phu nhân xem bà có chuyện gì muốn gọi anh về.
Anh hừ lạnh:
- Ngoài Lôi thị ra thì có cái gì mà nói?
Quân Lăng dừng một chút:
- Em đoán, bà chắc không phải muốn nói chuyện công việc. Anh cũng 28 tuổi rồi, sự nghiệp ổn định, chắc hẳn lão phu nhân muốn nói chuyện cưới vợ của anh.
Câu này khiến Lôi Nghị Phong chú ý, anh tai nhã gõ
Ngồi trước bàn làm việc, anh như trúng số độc đắc mà cười ha ha không ngừng, cho đến khi Quân Lăng không biết đến từ bao giờ, gõ gõ bàn làm việc nhắc nhở thì anh mới hồi phục tinh thần.
- Lăng. Em vào khi nào? Anh hoảng sợ. Cậu ta sáng nay cũng vậy, luyện khinh công thế này khiến anh phát hãi.
Quân Lăng lạnh lùng nhìn đồng hồ trên cổ tay:
- Năm phút trước. Sếp tổng, bây giờ em chắc chắn mười phần là anh có bệnh.
- Làm ơn đừng có tưởng tượng phong phú thế được không. Lúc nãy là anh đang mải làm việc.
- A! Thì ra công việc của sếp tổng là nghiên cứu biến chứng khi yêu sao?
Anh liếc nhìn màn hình máy tính, trêu chọc.
Lôi Nghị Phong vội vàng đóng lại cửa sổ web, tức giận nói:
- Đó là trang quảng cao
Rồi nhanh chóng nói sang chuyện khác: