Éc !!!
Bị phát hiện từ bao giờ vậy!?
Tỷ tỷ vẫn như cũ hướng về phía ánh trăng, cũng không hề động đậy, bóng lưng tựa như một pho tượng tuyệt mỹ tắm trong ánh sáng lạnh lẽo, lời vừa nói như thể chỉ đang nói chuyện một mình.
“Ta không nói, không có nghĩ là ta không biết. Cũng đa tạ ngươi đã che chở mẫu tử chúng ta suốt thời gian qua… Không biết ta có vinh hạnh được mời ngươi ra đây trò chuyện cùng ta chăng?”
“…….”
Hể…?
Hình như chưa bị phát hiện!
Tôi lập tức thu luôn bàn chân đang lại định đưa ra một lần nữa, quy củ ngồi nghiêm chỉnh nhòm qua lỗ thủng. Bên ngoài đó vẫn chỉ có một mình tỷ tỷ bất động chờ đợi một cái gì đó.
…
…..
…….
Không lẽ là hồi nãy nói mình?
Tôi còn đang do dự có nên ra hay không, bên ngoài kia đã có dư thêm một bóng người.
Người đó không một tiếng động xuất hiện đằng sau tỷ tỷ, vạt váy trắng thanh thuần vẫn còn nhè nhẹ lay động. Mái tóc bạc tùy ý túm lại lỏng lẻo bằng một dải lụa đỏ, người mới tới này không ai khác chính là Bạch Vũ Vũ Đường chủ của Bạch Hổ Đường!
Tôi vẫn nghĩ Bạch Hổ Đường này vô năng lười làm việc, hóa ra từ lâu đã biết Vương Nhi tỷ tỷ ở đâu nhưng lại giấu! Thà nhận khiển trách của Hải Kỳ, mang danh vô năng, cũng không để hơn năm ngàn Giáo đồ tìm ra tỷ tỷ…
Cũng quả là có tâm mà.
“Vương Nhi tỷ tỷ.”
Bạch Vũ Vũ quy củ cúi đầu trước tỷ tỷ, thái độ cung kính cùng phần thân thiết, như thể hai người bạn lâu ngày không gặp nay lại giáp mặt nhau… Dưới gấu váy còn lòi ra một nhúm lông trắng…
Ách !!!
Từ trước đến giờ tôi chỉ toàn ngồi trên cao nhìn xuống các nàng, hoặc là đứng bên cạnh mê mẩn nhìn mặt các nàng, chưa hề nhìn ở góc độ thấp thế này…
Vị này hóa ra cũng là hồ ly!
“A Bạch… ra sao rồi?”
Qua lỗ tròn nhỏ, tôi thấy được thân thể cúi thấp của Bạch Vũ Vũ khẽ rùng mình một cái…
“Tỷ tỷ… ta rất tốt.”
“A Hồng còn sống không?”
A Hồng? Là Hồng Tước của Chu Tước Đường? Bà chị uy vũ áo đỏ suốt ngày luyện binh
từ sáng đến tối đó à?
“A Hồng vẫn khỏe…”
“Có chôn cất các nàng tử tế không ?”
“……”
“….”
“Tỷ tỷ…”
“Từ năm năm trước đúng không?”
………….
Có ai giải thích dùm tôi với!!!
Rốt cuộc thì đoạn đối thoại không đầu không cuối này là có ý nghĩa gì?
Tôi ở trong này ôm trán khó hiểu thì hai người ngoài kia đang rơi vào trầm mặc. Thật lâu thật lâu sau mới có tiếng thở dài truyền vào, là của Bạch Vũ Vũ.
“Nếu Thần tôn mà biết chúng ta đã bị tỷ tỷ phát hiện, thể nào Ngài cũng sẽ phạt chúng ta mất…”
“Vậy sao.”
“Tỷ… Từ bao giờ phát hiện ra…”
“A Hồng vốn rất ghét đọc sách, suốt ngày ham chơi chưa từng quan tâm tới Chu tước Đường, là ta ép nàng ta học binh pháp, nhưng cũng chưa bao giờ thấy nàng ngày đêm nghiên cứu binh thư say mê tới mức bỏ cơm như vậy. Tính tình lại hết sức trẻ con không chịu nổi một chút ủy khuất, cũng rất thẳng thắn rạch ròi, nàng sẽ đường đường chính chính xông vào đại sảnh chất vấn ta, chứ không phải chỉ ẩn thân bên cạnh Hải Kỳ lén lút tới đây như hôm nay.”
“…”
Vương Nhi tỷ tỷ nhẹ nhàng xoay người hướng tới Bạch Vũ Vũ, ánh trăng phía sau hôm nay dường như sáng hơn thường ngày, khiến cho khuôn mặt của tỷ tỷ khuất sau cái bóng lớn… Cũng không thể nhìn rõ được biểu cảm.
“Còn A Bạch ấy à… Bên ngoài tỏ ra lạnh lùng xa cách, nhưng thật ra lại ngây ngô không biết nói dối, mỗi câu nàng nói luôn là sự thật chọc cho người khác nhộn nhạo... Là tiểu bạch thỏ ngốc không để đâu cho hết.”
Sặc…
Băng sơn mĩ nhân Bạch Vũ Vũ cai quản nhà ngục và tội nhân Bạch Hổ đường, chỉ cần quét mắt một cái cũng khiến cho cả đám đông im bặt mà bị tỷ tỷ nói như vậy…
“…Nhưng mà, A Bạch ngốc nghếch sẽ không bao giờ chịu giam mình một chỗ, giống như ngươi cả ngày trốn trong Bạch Hổ Cung. Cũng sẽ không thể làm việc không một chút sơ sót, có thể trong thời gian ngắn tìm được hầu hết Thần đan tiên thảo trên giang hồ giống như ngươi… Hơn nữa…
A Bạch hết sức trung thành, những gì đã hứa với ta… nàng nhất định sẽ không cho người thứ ba biết. Cho dù là Tiếu.”
“Tỷ tỷ là đang trách ta nói cho Thần tôn về mấy chỗ cất tiên thảo sao?”
“Ngươi không nói nàng cũng sẽ có cách tìm ra thôi.”
“….”
Bật ngón cái !
Đúng là tỷ tỷ vạn năng của tôi nha! Chuyện gì cũng không qua mắt được tỷ tỷ.
“…….Xem ra, thời gian qua chúng ta đều tưởng rằng đã qua mắt được tỷ tỷ… đúng là tự đánh giá cao bản thân …”
“Cũng không hẳn… trước đây ta chỉ nghi ngờ mà thôi. Nhưng vừa nãy khi nghe Hải Kỳ nói… ta mới khẳng định.”
“…. Phải. A Hồng và A Bạch thật sự… đã chết rồi.”
“…Vậy sao…”
“Chúng ta cũng không hề biết rõ nguyên nhân, chỉ là năm năm trước Thần tôn trở lại Hồ Tộc mượn Hồ Vương hai tiểu hồ ly đạo hạnh thấp. Chúng ta khi đó mới chỉ có gần trăm năm đạo hạnh, cũng chưa thể hóa thành người. Là Thần tôn độ cho chúng ta thêm trăm năm tu