Ta đã chết.
Lúc ta ở trên cao nhìn xuống thân thể mình nằm vật dưới đất, thì ta đã hiểu được cuối cùng mình đã chết rồi.
Hải Kỳ đang luống cuống lay gọi ta.
Một năm này nàng ta đã làm rất tốt. Trên thân thể ta quả thực không còn những mảng xanh đen nữa. Chỉ tiếc là ta lại chết ở bước cuối cùng. Xem ra công sức của nàng ta thời gian qua đã phí hoài mất rồi.
“Thọ mạng của ngươi đã tận. Theo chúng ta về đi thôi.”
Hử?
Trong không trung đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng, mới nói hai câu liền vung tay tròng vào cổ ta sợi xích sắt thật lớn.
Khi chúng hiện ra rõ ràng hơn, ta nhận ra cũng chỉ là hai tiểu thần nhỏ một đen một trắng, còn diện mạo thì… xấu chết đi được!
Hửm…
Hai kẻ đó tròng xích vào cổ ta toan kéo ta đi. Nhưng tất nhiên là kéo hoài không được. Ta chán ghét nhìn hai kẻ vặn vẹo kéo xích bên kia. Đùa sao? Ta dù chỉ có một ngàn năm tu vi, nhưng từ trước tới nay trên trời dưới đất cũng chưa có thần tiên nào dám làm trái ý ta. Mỗi lần thấy ta là cả đám chỉ hận không thể tránh cho xa, nào có kẻ nào dám tròng xích vào cổ ta mà kéo đi như vậy? Ta là hồ ly chứ đâu phải cẩu!
“Dám chống lại mệnh quan địa phủ sao!?... Ái ya!!!”
Này thì mệnh quan.
Ta ỗi đứa một cước, ngay lập tức cả hai tên từ “mệnh quan địa phủ” trở thành
“sao sáng thiên hà”.
Còn cái sợi xích sắt này… ta cũng chỉ giật nhẹ một cái đã đứt thành từng mảnh…
Phủi phủi tay áo, ta nhìn lại Hải Kỳ đã rút Huyền thiết kiếm ra khỏi ngực ta, máu vẫn không ngừng chảy ra từ miệng vết thương… Mà ngực vẫn còn phập phồng…
Không thể nào?
Ta xem xét một chút, cơ thể ta thế nhưng lại còn sống!? Vậy tại sao lại xuất hồn ra rồi? Thậm chí khi ta cố gắng trở lại thân thể còn bị đẩy ra!
Ánh đỏ từ xa chiếu lên thân xác ta.
Là hỏa hoạn. Hướng đó…
Là chỗ của tiểu bảo bối!
Ta cũng không thèm suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp bay tới chỗ ánh lửa đỏ rực. Trước mắt ta chính là cảnh cả Thanh Long Đường ngập trong khói lửa ...
Mái ngói thạch anh là nơi mỗi ngày hè nóng bức ta cùng tiểu bảo bối ngồi cả đêm ngắm sao… Xích đu bằng gỗ Hoàng Đàn ta tự tay đóng cho nàng, nàng chê nó xấu