Cuộc sống của Lưu Diệp từ ba tuổi trở đi luôn luôn có hình bóng của Lưu Ngọc.
Sáu tuổi, Lưu Diệp nhặt được một con cún bị què, là Lưu Ngọc chăm sóc cho nó, đặt tên cho nó là Lulu. Tính trẻ con cả thèm chóng chán, khi Lưu Diệp cảm thấy cún con không có gì vui liền bỏ mặc nó đi chơi, là Lưu Ngọc vẫn cẩn thận băng bó cho nó.
Lưu Diệp mười hai tuổi, Lulu bị bắt trộm mất, Lưu Diệp khóc lóc chạy khắp nơi đi tìm, thậm chí còn bị người ta đánh. Lưu Ngọc không nói nhiều lời, trực tiếp đến ném hết tất cả tiền tiết kiệm của mình vào mặt đám anh chị khét tiếng trong thành phố, thuê bọn chúng đến đập phá lò mổ chó đó, còn thuê người tố cáo lò mổ chó vệ sinh không an toàn cho cục Vệ sinh an toàn thực phẩm, giải cứu Lulu về cho Lưu Diệp. Sau vụ đó Lưu Diệp bắt đầu đi học Judo, mỗi lần trở về đều thương tích đầy mình, Lưu Ngọc xót, nhưng cũng không ngăn cản.
Lưu Diệp mười lăm tuổi lần đầu tiên có bạn trai, Lưu Ngọc lần đầu tiên biết cái gì gọi là ‘đố kị’. Bắt gặp Lưu Diệp nắm tay bạn trai đi dạo, nhìn thấy Lưu Diệp cười nói, tập luyện cùng bạn trai, thấy được hai người lén lút ôm nhau trong góc khuất, luôn luôn có điều gì đó nghẹn lại trong lòng Lưu Ngọc. Cô phát hiện ra, từ lâu mình đã không còn coi Lưu Diệp là ‘em gái’…
Lưu Diệp chia tay, người đầu tiên vui vẻ là Lưu Ngọc, người hổ thẹn cũng là Lưu Ngọc, người thầm phỉ nhổ bản thân vẫn là Lưu Ngọc. Là cô âm thầm chia rẽ Lưu Diệp và bạn trai, nhưng nhìn thấy Lưu Diệp chẳng hề có cảm giác đau khổ, Lưu Ngọc lại yên tâm hơn phần nào.
Lưu Ngọc hai mươi hai tuổi thì mẹ cô cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, buông tay từ giã cõi đời. Bà đã chịu đựng quá lâu, bệnh trầm cảm của bà ngày càng nặng, không thuốc nào có thể chữa nổi.
Trước khi ra đi, bà nói cho Lưu Ngọc một bí mật, bí mật mà bà đã chôn giấu nhiều năm, cũng là nỗi hổ thẹn suốt cuộc đời bà...
Là ông bà ngoại của Lưu Ngọc gián tiếp giết chết mẹ Lưu Diệp, thuê người gây ra tai nạn lúc Lưu Diệp còn nhỏ.
Lưu Ngọc thẫn thờ nhìn đám tang của mẹ diễn ra, thẫn thờ rải tro cốt của mẹ xuống biển theo di nguyện của bà.
Bàn tay lạnh lẽo được bàn tay nhỏ nhắn ấm áp nắm lấy, nhìn vào ánh mắt trong suốt của Lưu Diệp, nhớ lại tình cảnh ngày xưa, lần đầu tiên cô gặp Lưu Diệp, đôi mắt kia đã phủ một tầng tuyệt vọng đến nhường nào… một nỗi chua xót dâng lên trong lòng Lưu Ngọc.
Đó là lần cuối cùng Lưu Ngọc ôm lấy Lưu Diệp, lần cuối cùng cô để lộ sự yếu đuối của mình.
Một năm sau, ông Lưu Thức được chuẩn đoán u não. Công ty chao đảo, cổ phiếu sụt giảm mạnh, là Lưu Ngọc đứng ra bình ổn lại công ty. Trước khi vào phòng phẫu thuật, ông nắm tay Lưu Ngọc, ánh mắt tha thiết để lại một câu: “Tất cả của ba để lại cho con.”
Tất cả của ông bao gồm Lưu Diệp và TRANS.
Mặc dù sau đó ca phẫu thuật thành công, ông Lưu Thức hồi phục lại rất nhanh chóng, nhưng ông nhất quyết không chịu quay về quản lý công ty, vui vẻ ở nhà làm ông bố nội trợ.
Thừa kế công ty của ba, trở thành Tổng giám đốc công ty cổ phần vận tải TRANS, năm tiếp theo, Lưu Ngọc thâu tóm luôn công ty của ông bà ngoại mình, sau đó công bố những việc làm bẩn thỉu của họ trước pháp luật.
Ông ngoại Lưu Ngọc ngoài sáu mươi vẫn phải ra hầu toàn, bị kết án tù, bà ngoại quá đau lòng nên qua đời, còn các chú bác khác kẻ tay trắng kẻ sa vào vòng lao lý, cả một gia tộc cứ như vậy sụp đổ.
Có người nói cô tuyệt tình, đến người nhà cũng không bỏ qua. Có người nói cô thủ đoạn, có người chống mắt lên xem cô nuốt luôn công ty, tài sản của ba.
Nhưng họ lại không biết, cô làm tất cả những việc này đều vì lời hứa với ba. Gia sản của ba, nụ cười của Lưu Diệp, tất cả của ba, cô sẽ bảo vệ từng thứ một không bao giờ suy suyển.
…
Khủng hoảng kinh tế lan rộng trên toàn cầu, nền thương nghiệp cả nước chao đảo, thành phố bọn họ ở cũng không ngoại lệ. Công ty rơi vào tình thế khó khăn nhất từ trước đến nay, nhiều đơn hàng rơi vào bế tắc, đối tác kinh doanh hủy bỏ hợp đồng, đội vận tải nằm không nhiều tháng nhưng chi phí sửa chữa và bảo dưỡng bỏ ra vẫn phải chi đều đặn. Lưu Ngọc đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, bắt buộc hoặc phải liên doanh với công ty khác hoặc cải tổ lại công ty.
Rồi một tin sét đánh giữa trời quang: Lưu Ngọc công bố kết hôn với Trịnh Nhã, con trai chủ tập đoàn lớn mạnh ngang ngửa với công ty mình.
Người ngoài nhìn vào sẽ nói rằng đây là một nước đi sáng suốt, vừa cứu được cả hai công ty lại vừa đẹp đường đẹp duyên cho đôi trẻ. Chỉ có Lưu Ngọc biết, quyết định này cay đắng đến nhường nào.
“Con cứ định giấu bé Diệp hoài vậy sao?”
Ông Lưu Thức lạch cạch xắt rau trong bếp, trong nhà có rất nhiều người giúp việc, nhưng công việc nấu ăn ông sẽ không để ai làm, ông sẽ nấu ăn cho các cô con gái của mình, giống như ngày xưa ông thường nấu cho vợ.
“Việc gì hả ba?” Lưu Ngọc cũng không ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, tiếp tục ngồi ở bàn ăn vừa uống cà phê vừa kiểm tra tình hình tài chính, nếp nhăn ở giữa hai lông mày hằn thật sâu chưa bao giờ giãn ra.
“Ba không muốn con kết hôn theo cách này.” Ông Lưu Thức tiếp tục xắt cà rốt.
“Là tự con chọn mà ba.”
“… Ba không ngại có thêm con dâu, cho nên thằng con rể này, ba không cần đâu.”
“Khụ… Ba, ba nói gì kì vậy? Con dâu gì? Ba có con trai ở ngoài sao ba?” Lưu Ngọc luống cuống lau cà phê vương trên áo công sở trắng tinh, không hiểu sao tim bỗng đập thình thịch.
“Con gái thành con dâu ba cũng không ngại.” Tiếng xắt rau vẫn đều đều.
“Ba…?” Tay cầm tài liệu của Lưu Ngọc run lên.
“Ba nói, con với bé Diệp sống với nhau từ bé, nếu có thể… sống đến già thì đó là hạnh phúc của hai đứa.”
“Ba…”
“Ngọc à, ba nói ‘tất cả của ba’, ở trong đó bao gồm cả con. Con vất vả vì nhà này ba biết chứ, nhưng ba cũng sẽ không dùng hạnh phúc của con để đánh đổi lấy công ty đâu.”
“Ba… ba đừng lo, con tự có tính toán của mình.”
“Nhưng sao ba thấy con lại đang đẩy mình vào bước đường cùng vậy?”
“Ba… con sẽ hạnh phúc mà ba.”
Đó là đêm trước đêm cô kết hôn, cô và ba cùng ngồi trò chuyện trong gian bếp ấm áp, cùng nói cười, cùng tưởng nhớ những người vợ, người mẹ của họ.
Hạnh phúc của cô, chính là công ty của ba vẫn được bảo toàn, chính là Lưu Diệp vẫn luôn cười thật tươi, vô lo vô nghĩ, sống đầy đủ đến cuối đời…
Ngày cô kết hôn, Lưu Diệp thẫn thờ như một con búp bê vô hồn. Để chuẩn bị cho ngày này, từ hơn một tháng trước công ty tổ chức hôn lễ đã bận rộn, áo váy phù dâu Lưu Diệp mặc là thiết kế riêng do Lưu Ngọc chọn, đôi giày Lưu Diệp mang cũng là do cô đặt mua tận Paris…
Khi cha xứ đọc lời tuyên thệ, khóe mắt của Lưu Ngọc không ngừng nhìn sang Lưu Diệp đang trầm tư, bàn tay cầm bó hoa nắm thật chặt, cô nặn cho mình nụ cười hạnh phúc mà bản thân đã tập suốt hơn một tháng qua…
Cho tới khi tiếng đứt vỡ xảy ra…
Cho tới khi cơ thể bỗng bị một lực đẩy cực mạnh xô vào…
Trịnh Nhã bên cạnh Lưu Ngọc phản ứng rất nhanh, khi cô ngã vào người anh ta, anh ta lập tức ôm lấy cô, bảo hộ cô trong lòng, cả hai cùng lăn sang một bên tránh được chùm đèn pha lê thình lình rơi xuống.
Mảnh vỡ pha lê bắn tứ tung, tấm lưng trần của Lưu Ngọc hở ra bị cắt vài vết xước.
Trong đám đông hỗn loạn, Lưu Ngọc vùng khỏi tay Trịnh Nhã.
Lưu Diệp đứng sát cạnh cô!
Chính Lưu Diệp đã đẩy cô ra…
Tiếng hò hét xôn xao bỗng dưng ngừng lại, không còn bất kì một âm thanh nào có thể lọt vào tai cô.
“Diệp…”
Mọi hơi thở như bị rút cạn khỏi lồng ngực, mọi tỉnh táo suốt hai lăm năm bỗng bay biến sạch sẽ, khi cô nhìn thấy bàn tay đó dưới đống pha lê…
Bàn tay đưa về phía cô…
Bàn tay đã nắm lấy tay cô trong đám tang mẹ…
Bàn tay vẫn thường nghịch tóc của cô…
Bàn tay xoa lên cái trán sưng vù của cô khi bị bình gốm bay trúng…
Bàn tay đã đẩy cô ra khỏi nguy hiểm.
“Diệp! Diệp! Diệp!...”
Đôi tay trần bới trên đống thủy tinh. Váy cưới trắng muốt đã nhiễm màu đỏ của máu, cô cùng ba điên cuồng đào bới trong đống pha lê vỡ, mặc kệ người xung quanh ngăn cản, mặc kệ mảnh vỡ sắc nhọn găm sâu vào da thịt…
Diệp!
Diệp!
Lưu Diệp!!!
Em không được chết!
Em không được có