Nàng nói rồi đi ra ngoài nhìn hắn luyến tiếc đóng cửa lại rồi đứng đó đỏ mặt nghĩ " Đệ ...đệ ấy vừa nắm tay ta...!Sao đệ ấy nắm tay ta , tim ta đập nhanh không ngừng...!Không lẽ ta đã thích đệ ấy...!Đệ ấy mới là Tiểu hài tử mà Ta lại đi thích không lẽ ta là một nữ dâm đãng đến đệ ấy cũng thích...!A..
haizz " nàng đỏ mặt đứng hít thở sâu một cái rồi chỉnh lại tinh thần đi ra đoán khách rồi chút sẽ trở lại.
Trong phòng chỉ còn lại hắn và chúng nữ, hắn lại ngồi tại bàn ghế gần cửa kính ,nhìn qua cửa kính nhìn xuống thấy một nơi đấu giá rất rộng hơn 1000 người ngồi cũng được mà giờ này đã có hơn 600 ngồi rồi và giữa là một nơi để trưng bày Vật đấu giá, rồi nhìn tầng một cho các tán tu ,phàm nhân không phải là từng phòng mà là một dàn ghế cũng hơn gần 500 ngồi bây giờ chỗ ngồi đã chậc kín hết luôn, nhìn lên tầng hai cũng chia từng phòng ra cũng có kính chắn lại nhưng trong suốt khá nhiều phòng đều dành cho gia tộc nhỏ hay...!Nhìn lên tầng 3 cũng có căn phòng giống hắn cửa kính chắn lại mà bên trong có thể nhìn bên, ngược lại bên ngoài đố ai thấy được bên trong chỉ dành cho gia tộc lớn hoặc thàh chủ vv...!Rồi hắn gật đầu chống tay lên đầu nhìn các ghế kế bên là các nàng mà Ngọc Nhi bên trái ,Ngọc Lan bên phải, bên trái theo thứ tự là Ngọc Nhi,Thanh Tuyết, A Thất ,A Điệp,bên phải tự từ Ngọc Lan, A Tú A Lục ,hắn lên tiếng nói.
- Ngọc Nhi,Lan nhi các nàng lại đây ngồi lên đùi phu quân nào, còn A Lục ngồi chỗ Lan Nhi và A Điệp ngồi chỗ Ngọc Nhi,xong thì ngồi đấy xem đấu giá thôi.
Các nàng nghe hắn nói cũng đứng dậy ngồi lên đùi hắn và chỗ kế hắn, ngồi xuống mà Tuyết Nhi khi nghe nói đến tỷ mình và mẫu thân ngồi lên đùi hắn tưởng hắn sẽ kêu mình nên định ngồi dậy nhưng nghe hắn nói không có tên nàng liền hết hi vọng buồn bã ngồi phịt xuống mặt đơ ra hỏi hắn.
- Phu quân vậy còn tTuyết Nhi ngồi ở đâu.
Hắn nghe nàng hỏi mặt không tỏa ra bất kỳ trạng thái nào nói.
- Quách tiểu thư cứ ngồi đó đi! Mà ta nói luôn Ta không phải phu quân nàng! Ta là phu quân của các nàng Ngọc Nhi Lan Nhi.
Hắn nói xong thì Thanh Tuyết nghe từng chữ loạt vào tay mình như sét đánh không tin nhưng nhìn thấy hắn không giống đùa mà là nghiêm túc được liền hai mắt chảy ra lệ châu khóc đứng dậy chạy lại hắn ngồi xuống khóc hỏi hắn.
- Phu Quân sao chàng lại nói vậy! Hức hức...!Thiếp là nương ...tử của chàng mà! Thiếp đã làm gì sai...!Hức..
Xin Phu Quân cứ Phạt...!Đừng bỏ thiếp mà...!Hu hu...!Hức ..
Chúng nữ lúc đầu nghe hắn gọi lại ngồi trên đùi dựa vào ngực hắn ôn nhu, thì nghe Thanh tuyết hỏi cũng lắng nghe nhưng Khi hắn nghiêm túc nói không phải phu quan Thanh Tuyết liền bất ngờ tưởng hắn nói đùa nhưng nhìn lại hắn không giống đùa định nói gì thì thấy Thanh Tuyết chạy đến khóc cầu xin thì các nàng định rời người hắn xuống đỡ nàng lên thì bị hắn ôm sát vào người ,Các nàng liền hỏi.
- Phu Quân ! TUYẾT Nhi đã làm gì sai sau phu quân lại nói vậy!
Hắn nghe nghe các nàng hỏi liền nghiêm túc hơn nhìn Thanh Tuyết nói.
- Ta nói này Quách Tiểu thư nàng thân phận cao quý lẫn tính cách nàng ta không giám làm phu quân nàng!
- Thiếp...!Hức...!Rất..
Yêu chàng mà...!Chẳng phải chàng đã thề là sẽ yêu...!Hức...!Hu.
Thiếp Vĩnh viễn sao..? Hức...!Hu.
Hu.
Hu..
Thiếp có làm gì sai...!Phu..
Quân cứ nói đi...!Phạt thiếp...!Đi..
Đừng bỏ..thiếp
..thiếp không thể sống thiếu...!Chàng...!Hu.
Huhuu...!Híc...!
- Ai! Quách tiểu thư nàng lí do gì lại thả uy áp đè ép Tử Nga nàng hả! Tính cách của nàng ta không thể làm theo lời thề rồi! Đành đợi Thiên Phạt rồi mong Quách Tiểu thư giữ gìn sức khỏe tốt!
- Thiếp...!Xin...!Lỗi...!Là tại...!Hức...!Thiếp nghe...!Nàng gọi...! Chàng là Tiểu Long.
..híc nên..
Ghen ghét nàng...! Thiếp.xin...!Lỗi...! Sẽ không như vậy nữa...!Không ghen ghét nữa mà xin phu quân đừng bỏ thiếp...! Thiếp xin thề...!Híc..
Hắn thấy nàng chịu xin lỗi nhận lỗi rồi cũng buông ra hai nàng Ngọc Lan liền đỡ Thanh Tuyết ôm vào lòng ôn nhu hôn nên má nàng liếm những lệ châu nàng rồi hôn môi nàng một hồi lâu để nàng bình tĩnh lại rồi ôn nhu nói.
- Tuyết Nhi phu quân xin lỗi đã nặng lời với nàng! Cũng tại tính cách nàng không được như vậy! Tiểu mèo ngoan đừng khóc phu quân sẽ yêu thương nha!
- Ân, hức..
Híc...!Thiếp không khóc nữa! Thiếp sẽ không ghen ghét nữa! Thiếp sẽ sửa đổi lại tính cách! Chỉ cần phu quân không bỏ thiếp là được rồi! Thiếp xin thề nếu thiếp còn nữa sẽ -- Ngô ---
Nàng chưa nói hết thì đã bị hắn hắn kích hôn, cùng hắn lưỡi quấn lấy nhau vài phút thì thỏa mãn rời ra đầu tựa vào ngực của hắn điềm ngọt, hắn nhìn nàng ôn nhu nói.
- nàng biết không khi ta nói không phải phu quân nàng tim ta như ngàn đao chém rách! Còn giờ hết rồi nàng chịu nhận