“Hệ thống, ngươi có cảm thấy Lâm Tuyết có gì khác không?”
Lâm Y Thần vẻ mặt ngưng trọng đánh giá Lâm Tuyết.
Mấy ngày gần đây, Lâm Tuyết cùng Lâm Y Thần chung sống không được hài hòa cho lắm. Nói đúng hơn là Lâm Tuyết càng ngày càng không dung sự tồn tại của Lâm Y Thần.
Lâm Tuyết luôn tìm mọi cách tiếp cận Lâm Y Thần sau đó thăm dò bằng đủ loại biện pháp. Lâm Y Thần đều mau bị Lâm Tuyết ép đến chân tường, không có lối thoát.
Thật may Lâm Tuyết nhìn không đến hệ thống, Lâm Y Thần cũng chưa đến mức nổi điên.
“Có, Lâm Tuyết tinh thần lực càng ngày càng mạnh!” Hệ thống 1809 chống xẻng ngưng trọng nói. “‘Thứ kia’ bị cô ta hấp thu sao?”
“Đúng vậy.”
Hệ thống 1809 khó được buồn bã đáp lời.
“Ngươi làm sao vậy?” Cảm giác như hệ thống bị bệnh?
Lâm Y Thần bật cười đá cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu. Hệ thống không phải sinh vật, sao có thể bị ốm được? Hẳn là có chuyện gì. Chẳng lẽ là chuyện vừa hỏi? Không lẽ là thứ đó?
“Đột nhiên cảm thấy thực vô vọng mà thôi!” Hệ thống khó được văn nghệ thở dài ngước đầu 45 độ nhìn không trung ánh mắt u buồn.
“Là thứ kia? Đó là cái gì?”
Không nhìn hệ thống hoa hòe lòe loẹt, Lâm Y Thần nhíu mày hỏi thẳng nội dung. Không biết đó là cái gì nhưng Lâm Y Thần vẫn cảm thấy thứ đó vô cùng quan trọng, có lẽ nó sẽ ảnh hưởng đến cô trong tương lai.
“Vai chính quang hoàn!” Hệ thống trầm mặc một lúc lâu cuối cùng cũng nói ra đáp án. “Nói đúng hơn là ánh sáng từ quang hoàn!”
Lâm Y Thần vừa nghe cũng không biết nói gì, trong đầu có rất nhiều ý tưởng lóe qua cuối cùng vẫn không nghĩ ra cái gì.
“Đang nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Y Thần giật mình lùi về phía sau cảnh giác nhìn Lâm Tuyết. Không biết từ lúc nào Lâm Tuyết liền tiếp cận cô, khoảng cách giữa hai người rất gần rất gần.
Lâm Tuyết cười rạng rỡ híp mắt tiến gần về phía Lâm Y Thần, chính là Lâm Y Thần không cảm thấy Lâm Tuyết cười có điểm nào tươi đẹp, ác ý đều hóa không tan rồi.
“Có thể cách xa chút không?” Lâm Y Thần bất động thanh sắc lùi lại lùi. Mấy ngày nay đối phó với Lâm Tuyết quả thực mệt mỏi sánh ngang với Trần Minh. Đúng là trời sinh một cặp mà, cả hai khó chơi ngang nhau á.
“Cô vẫn chưa trả lời người ta đâu!” Lâm Tuyết bĩu môi khẽ cúi đầu tràn đầy ủy khuất. Biểu tình này làm quả nhiên quá đẹp, chỉ là nó sẽ hợp lý hơn nếu cô ta không khẽ nghiêng đầu mắt lé nhìn Lâm Y Thần.
“Không nghĩ cái gì!”
Lâm Y Thần nghiêng đầu trốn tránh ánh mắt tìm tòi của Lâm Tuyết.
Trước khi đến cái nơi quỷ quái này, Lâm Y Thần chỉ là một người bình thường, nhiều lắm là có chút năng lực cá nhân mà thôi. Đối mặt với những người không phải người thường dạng như Trần Minh cùng Lâm Tuyết thật sự áp lực rất lớn!
“Tôi vẫn luôn cảm thấy… cô là một người rất thú vị!”
Lâm Tuyết bật cười khanh khách.
Như đã từng nói, Trần Minh còn từng rất mê muội yêu thích bàn tay của Lâm Tuyết. Lâm Tuyết thân mình giống như là tác phẩm của Thượng Đế, không chỗ nào không hoàn mỹ, nhan sắc của Lâm Tuyết không tính là nghiêng nước nghiêng thành nhưng rất xinh đẹp là sự thật, trong đó bao gồm cả đôi tay. Đôi tay búp măng thon dài, trắng hồng, móng tay tu bổ đều đều không có chút sơn màu mè tân trang vẫn luôn biểu hiện màu phấn hồng khỏe mạnh. Đôi tay này so bất cứ người mẫu tay nào đều phải đẹp hơn rất nhiều.
Chỉ là…
Cùng bề ngoài khác biệt, đôi tay này không hề ấm áp mà trái ngược, rất lạnh!
Cũng chính đôi bàn tay xinh đẹp lại có vẻ như nhu nhược mềm mại ấy cũng trái với vẻ ngoài của nó, thật sự rất cứng rắn!
Tại sao lại nói như vậy đâu?
Bởi vì…
Hiện tại Lâm Tuyết đang dùng đôi bàn tay đó tạp cổ Lâm Y Thần, bóp chặt thậm chí còn có dư sức đem người nhấc lên một đoạn nhỏ.
Lâm Y Thần mím môi hai tay dùng sức muốn bài mở ngón tay của Lâm Tuyết khỏi cổ của chính mình, chỉ là ngón tay Lâm Tuyết giống như kìm sắt như vậy,
nỗ lực đều không thể đem ngón tay lay động chút nào. Càng tệ hại hơn là Lâm Tuyết chỉ dùng đến có một tay mà thôi!
“Cô biết không? Thật lâu không có ai chơi với tôi như vậy!” Lâm Tuyết ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Y Thần cười nói vui vẻ giống như hai người là một đôi bạn thân thiết. “Bọn họ luôn tránh tôi tránh rất xa!”
Lâm Y Thần thực muốn khóc. Cô nói cái gì cũng được trước buông tay!
“Cô biết tôi phát hiện chuyện gì không?” Lâm Tuyết buông lỏng tay, tràn đầy hứng thú đánh giá Lâm Y Thần giống như nhìn điều gì vô cùng kỳ lạ.
“Khụ khụ…. Chuyện gì?” Lâm Y Thần ôm cổ ho khan nhưng vẫn nhanh chóng trả lời. Lâm Tuyết thật sự rất biến thái, nếu như trả lời không vừa ý cô ta, cái cổ của cô lại muốn chịu khổ.
“Xem nào…”
Lâm Tuyết ngước mắt vỗ về cằm như suy nghĩ muốn nói từ đâu. Động tác này thật sự rất bất nhã, chỉ là người đẹp làm cái gì cũng đẹp. Đáng tiếc Lâm Y Thần lại không quan tâm, ai muốn biết cô ta đẹp hay xấu chứ? Gương mặt đó nhìn nhiều cũng chán được không? Đặc biệt là chủ nhân gương mặt lại là biến thái, độ yêu thích giảm mạnh!
“Cô thật sự có nhiều sở thích kỳ quái nha!” Lâm Tuyết buồn rầu. “Mấy thứ như quần dài, áo sơ mi, áo phông, áo khoác dài tay vậy mà được cô mặc đi mặc lại? Cô không biết người ta chỉ thích mặc váy sao?”
Đúng vậy, Lâm Tuyết rất thích mặc váy, đủ loại váy trên trời dưới đất, đương nhiên quần áo cũng có chỉ là dùng đến rất ít, nếu mặc quần áo thường thấy nhất Lâm Tuyết sẽ mặc quần đùi, áo hai dây cùng áo khoác dài tay. Theo như Lâm Y Thần đánh giá, Lâm Tuyết cực kỳ yêu thích lộ thịt! Căn bản bởi vì Lâm Tuyết rất xinh đẹp, có tư bản cho nên tự tin khoe khoang mị lực! Nhất là Lâm Tuyết còn là phó chủ tịch câu lạc bộ nhảy, đứng trên sân khấu, cô ta quả thực là thái dương, nóng cháy dương quang bắn tỉa vô tội vạ!
“Mỗi người có một sở thích!” Lâm Y Thần cười khan.
Lâm Y Thần trước kia không thực sự xinh đẹp, bản thân lại không phải người trương dương, thân thể càng không dám nói là hoàn mỹ, cho nên luôn thiên với mặc quần áo che dấu những điểm xấu của cơ thể. Ngay cả khi biến thành Lâm Tuyết, Lâm Y Thần vẫn kiên trì thói quen của chính mình. Chuyện này rất dễ nhìn ra.
“Nhưng… cô làm người ta xấu mặt nha!” Lâm Tuyết gương mặt u buồn thở dài, hai tay áp vào nhau bẻ ngón tay, khóe môi lại cười quỷ dị, phong cách thật sự không đáp chút nào.
Lâm Y Thần cảnh giác lùi về phía sau.
“Vậy mà lại để mấy mẹ con họ Ngô nhảy nhót đề đầu cưỡi cổ người ta! Nghe nói cô để tôi bị nhốt trong trường? Cái quỷ gì vậy? Tôi là người có thể bị nhốt sao?”
Quả thực cô không phải người như vậy! Nhưng tôi là a!
Lâm Y Thần đều mau bị dọa khóc. Biến thái quả nhiên khó chơi sao?
“Cô biết danh tiếng của tôi bị cô bại hoại đều mau không có sao?”
Lâm Tuyết túm tóc của Lâm Y Thần không vui vỗ vỗ gương mặt cô.
Lâm Y Thần mím môi nhìn Lâm Tuyết đột nhiên biến mất, thở dài, lại qua một kiếp…
Mấy ngày nay chuyện này diễn ra không chỉ một lần. Không biết lần sau cô còn có thể may mắn chạy thoát nữa không.
“Trần Minh!” Lâm Tuyết mở mắt nhìn Trần Minh, nụ cười như hoa.