Cậu hỏi anh.- Nhà anh ở đâu vậy Bảo BảoAnh lấy tay vẽ vẽ lên tay cậu.- Ở.
Thành phố H - Xa ghê..
mà sao anh ở đây.- Đi thăm ngoại- Vậy à nhà em ở gần đây nè.
Đến nhà em chơi không.Anh gật đầu..
anh và cậu dẫn nhau về nhà cậu..
anh nhìn nhà cậu một cái rồi nghĩ trong lòng.- Nhà nhỏ quá em ấy ở đây sao?- Anh vào đi ...!nhà em tuy không lớn nhưng rất ấm áp nha.Anh gật đầu bước vào nhà..
đúng như cậu nói, dù nhà không lớn nhưng rất ấm ápNhất là người đang cười kia.Anh nhìn lên trên bàn thấy có quyển album ảnh anh chỉ cậu.- Anh muốn xem àAnh gật đầu..
cậu đi lại lấy đưa cho anh.- Đây là album hình của em từ nhỏ đến lớn á.- Dù không lớn lắm nhưng em 7 Tuổi rồi hì hì- Vậy Anh Bảo Bảo bao nhiêu tuổi rồi.Viết lên tay cậu.- Anh năm nay 9 tuổi- Qua lớn hơn em 2 tuổi nè-Nhà em bây giờ không ai cả tới tối mọi người mới về.Anh nhìn nhăm chú vào bức ảnh ,có một cậu bé cười đưa ra một hàm răng thiếu một chiếc răng cửa.[ TG: Tôi không nói khi viết chương này tôi không cười đâu ..
Tôi thật sự không cười..
ai dễ cười đừng đọc chương này cười chết người đấy nhé]Anh nhìn thật lâu thấy trên tay cậu là chiếc răng bị rụng kia.
Anh nhìn bức ảnh sau là bức ảnh cậu được cha nhổ răng bằng chỉ.
Cha cậu cầm cái răng lủng lẳng trước mặt cậu, còn cậu thì ôm miệng nước mắt rớt như suối.
Ở bên dưới ảnh có để câu//: Nhật Huy đi chọc chó...!bị chó rượt, trượt chân giẫm võ chuối té rụng răng://- Khum...!// Dù anh không nói được nhưng vẫn phát ra tiếng được..anh nghĩ- Có một thằng nhóc ngốc nghếch đi chọc chó...!còn bị chó đuổi..
không những vậy còn số đen quá rồi...!giẫm phải vỏ chuối té đến mức rụng cả răng..
hahaAnh muốn cười lắm nhưng phải giữ hình tượng.- Phải giữ hình tượng trước mặt em ấy không được cười...!không được...ha..
cười.hhahaa[TG: Ủa dì vậy ba Quốc Bảo lãnh khóc của tôi đâu vậy...// Dù tui biết nó ở đâu nhưng lại không muốn thảy nó ra]- Anh sao vậy aAnh chỉ cậu bức ảnh bị rụng răng- À cái đó hả là lúc em 4 tuổi em thấy con chó nhà bác 6 hiền nên em tưởng nó không cắn- Đến lúc em lấy cục đá em chọi nó thì nó phá xích chó nó rượt em tuột quần luôn- tuột thiệt chứ hk phải giỡn, Lúc đó lo kéo quần cái em chạy, đâu để ý vỏ chuối thằng cha nào mất dạy chơi dục ở đó đâu.
Làm em trượt vỏ chuối té một phát rung rơ cái răng luônAnh cười hhahaa nãy giờ khi cậu trần thuật lại.
nhất là cái cảnh chạy tuột cả quần.Anh chỉ cậu một tấm khác.- Tấm này là lúc em 5 Tuổi lấy son của mẹ phá.- Em bắt chước theo mẹ trang điểm nhưng trang điểm xong cho cả nhà coi cả nhà