edit: tiểu khê
Đây là lần đầu tiên Giang Chấp chính thức nói chuyện với nhỏ, vì thế vào giờ phút này nhỏ mới ý thức được bản thân mình buồn cười biết bao.
Giang Chấp e là không chỉ không thích nhỏ, mà thậm chí còn rất ghét nhỏ nữa.
Nghĩ đến ánh mắt Giang Chấp khi nãy, Triệu Hi không nhịn được nắm chặt tay, móng tay đâm mạnh vào trong da thịt.
Giang Chấp có thể chịu đựng Hạ Duẫn nói hắn như vậy, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho nhỏ.
Hắn lại còn để Hạ Duẫn dựa vào để ngủ...!Không phải từ trước đến nay hắn không muốn người khác lại gần hắn sao? Dựa vào cái gì lại đối xử khác biệt như thế, Hạ Duẫn ngoại trừ có cái mặt kia thì còn có gì chứ? Nói về học tập, tài năng thì nhỏ mạnh hơn cậu ta nhiều.
Giác quan thứ sáu của nữ nhân, làm nhỏ cảm thấy có điều lạ.
Cảm giác ghen tị và không cam lòng chậm rãi nhen nhóm trong lòng, Triệu Hi cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nhưng trong mắt vẫn giăng đầy tơ máu.
Hạ Duẫn trở lại chỗ ngồi, chẳng được bao lâu Giang Chấp cũng bước vào, còn quay đầu lại nhìn cậu.
Hạ Duẫn cực kỳ chột dạ, nhanh chóng cười với hắn.
Tuy rằng những lời vừa nãy là cậu nói thật từ đáy lòng, nhưng để người trong cuộc nghe được thật sự không tốt lắm.
Giang Chấp thu tầm mắt lại, gương mặt lạnh lùng.
Thế mà lại không tìm cậu tính sổ? Hạ Duẫn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy trong lòng vẫn có chút băn khoăn, hơn nữa cậu xũng cảm thấy rất kỳ quái, mỗi khi quan hệ giữa cậu và Giang Chấp có chuyển biến thì sẽ phát sinh một vài chuyện lúng túng.
"Đầu khỉ, nếu có người nói có ai gả cho cậu là xui xẻo lắm, cậu có tức giận không?"
Đầu khỉ lười biếng liếc cậu, "Nói đi, có phải cậu đã nói câu này với người nào không?"
"Cũng là cậu hiểu tôi." Hạ Duẫn lại gần gã.
"Ha ha, kì thực cậu nói ai đó?"
"Giang Chấp."
"..."
Đầu khỉ đột nhiên ngồi dậy.
"Tiểu tử, cậu thật sự rất lợi hại đấy!" Gã vỗ vỗ vai Hạ Duẫn.
Hạ Duẫn kéo ra cười giả lả, "Tôi chỉ thuận miệng nói như thế thôi, ai biết hắn đột nhiên đứng sau tôi, Triệu Hi thế mà cũng không thèm nhắc tôi."
Cậu lại hỏi một lần, "Cậu nghĩ hắn có tức giận không?"
Đầu khỉ nhịn cười, "Có thể không tức giận sao? Như đánh rắm rồi không thể thu lại được, người ta là thiên kiêu chi tử (*) phỏng chừng cả đời này chưa bị ai nói như vậy, thế mà lại bị cậu nói như thế, còn là nói ngay mặt...!
(*) 天之骄子: con cưng của trời
Hình như cũng đúng.
Hạ Duẫn càng nghĩ càng cảm thấy mình thật không có lương tâm, rõ ràng tối qua Giang Chấp mới giúp cậu xong, cho dù nói thì cũng không thể để hắn nghe thấy được!
Thật là xui xẻo, hơn nữa cậu còn muốn dựa vào Giang Chấp để hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ trước còn ổn, nhiệm vụ A lần này cậu nghĩ thấy oan thay Giang Chấp luôn, nghĩ sao cũng thấy có lỗi với hắn.
Vì thế cậu lén lút viết tờ giấy nhỏ, truyền cho Giang Chấp.
Nhanh chóng truyền tới tay Diêu Bỉnh Thân, gã hiếu kỳ vò đầu bứt tai, vì vậy nhanh chóng đưa cho Giang Chấp, "Giang ca, này là Hạ Duẫn truyền cho."
Giang Chấp dừng tay lại, giơ tay mở giấy ra.
Sắc mặt hắn nhanh chóng trở nên quái lạ.
Trên giấy viết một đoạn rất dài, chữ viết xiên xiên vẹo vẹo.
"Anh em, tôi thật lòng xin lỗi cậu, cậu ngàn vạn đừng để trong lòng, cậu được mọi người công nhận là nam thần, người nào gả cho cậu cũng phải tu tám trăm năm phúc khí, tục nhân tôi đây nói thế chỉ vì đố kị mà thôi."
Phía cuối còn vẽ một cái mặt cười xấu xí.
Diêu Bỉnh Thân thấy mặt hắn không đúng, càng hiếu kì muốn vò đầu bứt tai, "Trên đó viết cái gì vậy chứ?"
Giang Chấp giật giật khóe miệng, vò giấy lại thành một nhúm.
"Không có gì."
Sau khi truyền giấy, Hạ Duẫn liền nhìn chằm chằm vào Giang Chấp, tự nhiên phát hiện biểu tình hắn quái quái.
Đây là ý gì? Là tha thứ hay vẫn đang giận cậu chứ?
"Đầu khỉ, cậu nói xem tờ giấy lúc nãy tôi viết thế nào?"
Đầu khỉ nhìn cậu viết từ đầu đến cuối, nghe vậy cũng thấy kì, "Tôi thấy đâu tệ đâu! Đổi thành người khác được thổi rắm cầu vồng như thế chắc chắn sẽ vui vẻ!"
"Hơn nữa cậu với hắn tốt xấu đều được coi là nam thần trong trường, tạm coi là đối thủ một mất một còn rồi, cậu có thể thổi rắm cầu vồng như thế cho hắn cũng coi là hiếm có rồi."
"Tôi cũng thấy vậy, trước giờ tôi chưa từng khen người khác như thế cả." Hạ Duẫn yên tâm.
Càng gần đến trưa cậu càng đứng ngồi không yên.
"Hệ thống, là chính mi nói buổi tụ học buổi tối sẽ có cơ hội giúp tao hoàn thành nhiệm vụ, mi đừng có lừa tao."
Tai hệ thống sắp bị cậu mài ra kén mất rồi, "Kí chủ yên tâm, bổn hệ thống sẽ không lừa gạt cậu, nếu có sai sót tôi sẽ không trừ tích phân của cậu đâu."
"Này còn tạm được."
Thật vất vả chờ đến tiết tự học buổi tối, tất cả mọi người ủ rũ ngóng ngóng trông trông làm bài tập, Hạ Duẫn lại vẫn còn tinh thần quan xát xung quanh.
"Hệ thống, nếu không có điều kiện thì cũng phải sáng tạo điều kiện đi chớ? Chẳng lẽ mi muốn tao cưỡng hôn Giang Chấp trước mặt cả lớp hả!"
Hình ảnh kia qua mức, không đành lòng nhìn thẳng.
"Chờ một chút."
Hạ Duẫn rất phiền muộn, bởi vì hệ thống làm hỏng chuyện, vốn dĩ hôn Giang Chấp cậu cũng rất không vui, kết quả hiện tại làm cậu giống như tên biến thái vậy.
Sắc trời từ từ tối lại, bất tri bất giác đã