edit: tiểu khê
Chờ người vừa đi, trong phòng nhanh chóng yên tĩnh lại.
Giang Chấp quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Duẫn không nhúc nhích ngồi trên giường, cúi đầu tỉnh tỉnh mê mê không biết đang suy nghĩ gì, dáng vẻ ai dẫn đi thì cậu như bé ngoan đi theo.
Ánh mắt Giang Chấp phức tạp nhìm chằm chằm cậu một lúc lâu, cuối cùng vẫn thả lỏng mềm mại đi tới nói, "Đi tắm đi! Đi ngủ sớm một chút."
Hạ Duẫn ồ một tiếng, Giang Chấp uể oải xoa xoa mi tâm, một lát sau phát hiện phía sau không có âm thanh, hắn kỳ quái quay đầu lại, kết quả là nhìn thấy Hạ Duẫn ngồi ở trên giường chầm chập cởi quần áo.
Giang Chấp nhanh chóng đi qua đè tay cậu lại, khàn khàn giọng nói: "Đừng cởi."
Hạ Duẫn vừa luôn miệng nói nóng vừa giãy dụa, Giang Chấp không dám dùng lực quá lớn đè tay cậu lại, đến cùng để cho cậu cởi bỏ không ít quần áo.
Lộ ra hơn nửa đoạn eo trắng như tuyết, nhìn cực lỳ tinh tế dẻo dai.
Thừa dịp Giang Chấp đang ngây người, Hạ Duẫn theo bản năng cảm thấy người này rất mát, làn da mát lạnh như kem vậy, lại còn đẹp trai, nhất định ôm rất sướng.
Cậu không chút nghĩ ngợi liền nhào lên người hắn.
Giang Chấp bị cậu nhào lên trong lòng, trên mặt trắng nõn hiếm thấy vệt đỏ ửng, trong phút chốc chưa nghĩ ra có nên kéo cậu ra hay không, còn Hạ Duẫn vẫn cứ lẩm bẩm cuối cùng cũng mát rồi.
"Dừng lại."
Giang Chấp khàn khàn giọng nói, cả người bắp thịt đều căng thẳng, cố tình Hạ Duẫn vẫn cứ quấn lấy treo lên người hắn không buông, thậm chí còn cọ loạn xạ, cổ áo còn bị cọ bung ra, lộ ra mảng lớn da thịt trắng đến chói mắt.
Giang Chấp nhắm mắt lại, rốt cục không thể nhịn được nữa cúi đầu mạnh mẽ hôn cậu.
Nụ hôn của hắn cực kì táo bạo, như là muốn đem tất cả phiền muộn từ trước đến giờ phát tiết ra hết, Hạ Duẫn bị hôn không thể thở liền bắt đầu giãy dụa, Giang Chấp đè tay đang quơ loạn của cậu lại, nhắm mắt làm nụ hôn này sâu hơn.
Hạ Duẫn cảm giác hơi thở của người này khiến cậu không ghét, hơn nữa động tác của Giang Chấp cũng dần dần trở nên dịu dàng, cậu bị hôn rất thoải mái, giống như trái cây mềm mại ngọt ngào, cậu mơ mơ màng màng chủ động đến gần ôm cổ của hắn, tham lam rút lấy ý ngọt.
...!
Sáng ngày thứ hai vừa rời giường, đầu Hạ Duẫn đau như muốn đòi mạng, đang muốn xoay người thì cảm giác như đang có người ôm lấy cậu, hai tay cậu cũng đang ôm chặt lấy thứ gì.
Cậu kinh hoảng mở mắt ngay lập tức, liền đối mặt chính diện với Giang Chấp, khoảng cách gần như vậy mặt Giang Chấp vẫn đẹp không có chỗ để soi mói được, không có chút tỳ vết nào cả.
Chòi má!
Hạ Duẫn bị doạ thiếu chút rớt xuống giường, không thể tin được nhìn hắn, sững sờ nói không ra lời.
Giờ phút này cậu đang nằm trong lòng Giang Chấp, ba chân bốn cẳng ôm chặt lấy hắn, còn Giang Chấp thì tay ôm lấy eo cậu, trong mũi tràn đầy mùi của Giang Chấp, hai người thân mặt không có kẽ hở ôm chặt lấy nhau.
Trời ơi! Đây là tình huống gì vậy!
Cả người Hạ Duẫn đờ ra, trước giờ cậu chưa từng thân mật với người nào gần như vậy, nháo tới cả mặt đỏ bừng bừng cũng không biết làm sao, động cũng không động được, đảo loạn mắt nhìn xung quanh.
Cũng may tuy rằng cậu không biết lúc nào đổi áo ngủ nhưng trên người không có cảm giác kỳ quái, có thể là do hôm qua cậu ngủ không thành thật rồi.
Cũng khó trách dù sao uống rượu mà, ngủ cùng không tốt cũng bình thường, giờ nên thừa dịp Giang Chấp chưa tỉnh nhanh chóng chuồn đi thôi.
Về sau tuyệt đối không như vậy được, lần này may là ngủ chung với Giang Chấp, nếu đổi thành con gái liền teo luôn.
Hạ Duẫn thật vất vả thở phào nhẹ nhõm, cậu đang định đứng dậy, liền phát hiện cổ Giang Chấp đột nhiên có dấu hồng, cổ hắn vốn rất trắng nên vết hồng kia cực kỳ dễ thấy, cộng thêm với tư thế này cậu mà không nghĩ nhiều thì cũng khó quá rồi.
Hạ Duẫn nhìn kỹ lại, nhất thời sợ đến trừng rách mí mắt, nghĩ đến sáng hôm qua cổ cậu cũng có một vết như vậy, sock đến nỗi cậu hoàn toàn không biết nên làm gì nữa.
Cậu không thể tiếp tục lừa mình rằng đây là con gì cắn nữa, đây chắc chắn là dấu hôn! Hơn nữa trong phòng chỉ có hai người bọn họ, trừ hắn ra còn có ai làm chứ!
Trời ơi! Nhất định là do cậu uống rượu nhiều bị hồ đồ rồi, thế mà còn xuất hiện ảo giác nữa!
Liều mạng thôi miên bản thân mình, nhưng mà đúng lức này Giang Chấp chậm rãi mở mắt, đối mặt với hai mặt trợn