edit: tiểu khê
Bởi vì không phải là dịp lễ, nên du khách trên núi cũng không nhiều, rất là thanh tịnh.
Đoàn người bắt đầu leo núi, cảnh sắc quanh núi cực kỳ đẹp, vốn Giang Chấp và Hạ Duẫn muốn đi ở cuối, nhưng luôn có nữ sinh cười hì hì đi sau họ, thêm mấy nam sinh vây quanh Dung Linh cũng đi chậm phía sau, nhiều đôi mắt như thế, Hạ Duẫn không tiện nói chuyện với Giang Chấp.
Vì vậy hai người hiểu ngầm đều không lên tiếng, yên lặng đi dạo.
Mặc dù không mở miệng, nhưng giữa bọn họ lại có cảm giác vô cùng hài hòa, dưới ánh nắng nhạt màu, hai người sóng vai đi cùng nhau, đôi lúc hai vai sẽ chạm vào nhau.
Một lần đụng nhau nào đó, Giang Chấp dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào lòng bàn tay Hạ Duẫn, cảm giác mềm mềm lập tức truyền khắp toàn thân, dưới tình huống nhiều người như vậy làm động tác nhỏ khiến Hạ Duẫn thậm chí có cảm giác cấm kỵ.
Trên mặt cậu không có biểu tình gì, nhưng mặt lại hơi nóng lên.
Cậu rốt cuộc cũng biết lần đầu hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, cậu tự cho là không để dấu vết gì khi chọc nhẹ vào lòng bàn tay Giang Chấp, kỳ thực Giang Chấp lập tức phát hiện được rồi đi!
Hạ Duẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn Giang Chấp, cũng không biết lúc đó Giang Chấp như thế nào, kinh ngạc? Chán ghét? Hay là không quan tâm? Phỏng chừng khi đó Giang Chấp chả có ấn tượng tốt gì với cậu rồi!
Đều do hệ thống, cứ đem cậu biến thành người có hành vi quái lạ, cũng không biết Giang Chấp coi trọng cậu điều gì chứ.
Đoàn người đi lên, họ nhanh chóng leo tới nơi cần đến, một sạn đạo(*) bằng gỗ thật dài hiện ngay trước mắt bọn họ, ngẩng đầu có thể thấy đỉnh miếu chùa xa xa.
(*) 栈道: con đường hẹp (làm bằng ván gỗ) dọc vách núi.
Trong núi hơi ẩm ướt, không khí trong lành, Hạ Duẫn hít một hơi thật sâu, tâm tình tương đối tốt.
"Nếu không bọn mình chụp chung một tấm hình nhé!" Thượng Vũ Tình đề nghị.
Mọi người lập tức giơ tay đồng ý, "Được đó!"
Mọi người tập hợp bên cạnh sạn đạo bắt đầu bày tư thế, Vương Chiêu Tuyết chụp ảnh, đầu khỉ thì chen lại gần Hạ Duẫn, hai đứa vắt vai nhau.
Hạ Duẫn vốn là cũng không cảm thấy được gì, nhưng lúc bày ra nụ cười tiêu chuẩn thì cảm giác không khí xung quanh giảm đi mấy độ.
Cậu và đầu khỉ đồng thời ngẩng đầu, Giang Chấp tuy rằng không thấy bên này, nhưng mặt mày đều là hàn ý, vóc người cùng với ngũ quan sắc nét hình thành cảm giác áp bách mạnh mẽ, khiến đầu khỉ run lập cập.
Gã vốn đã hơi sợ Giang Chấp rồi, thêm từ khi biết thân phận Giang Chấp rồi càng không muốn chọc giận hắn, vì vậy quyết đoán từ bỏ bạn tốt, nhanh chóng chạy tới chỗ khác.
Giang Chấp vẫn không hề nhìn về phía bên này, nhưng cả người lại lãnh lẽo như tượng băng, nhìn cực kỳ khó lại gần.
Hạ Duẫn hậu tri hậu giác ý thức được, Giang Chấp hình như không vui.
Là bởi vì đầu khỉ ôm vai cậu sao?
Cậu mím mím môi, trước đây cậu chưa từng quen ai nên không để ý tới mặt này, giờ phút này rốt cuộc mới ý thức được mình đã có bạn trai rồi, hình như phải tránh hiềm nghi mới đúng.
Nhưng Giang Chấp đang còn tức giận, Hạ Duẫn đi lại gần bên cạnh hắn, đứng sát bên hắn, hai người bởi vì cao cho nên đứng giữa hàng cuối, thừa lúc có người đằng trước che chắn không nhìn thấy động tác của cậu, tay cậu vòng ra phía sau kéo nhẹ mặt sau tay áo Giang Chấp.
Giang Chấp liếc nhìn cậu, nhưng không phản ứng gì.
Đầu Hạ Duẫn muốn bự lên, nhưng có thể thấy Giang Chấp ăn dấm, cậu liền cảm thấy cao hứng.
Có thể ăn dấm liền nói rõ Giang Chấp cũng không phải đột nhiên tâm huyết dâng trào mới quen với cậu, ít nhất là có nghiêm túc.
Cậu bởi vì nguyên nhân gia đình nên từ nhỏ vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, cũng bởi như thế cậu mới không muốn dễ dàng nói chuyện yêu đương, nhưng hôm nay Giang Chấp để ý khiến cậu cảm thấy rất an tâm, bất an luôn trong lòng cũng tiêu tán không ít.
Mọi người dồn dập tạo xong dáng, ngay giây phút bấm máy, Hạ Duẫn nắm tay Giang Chấp.
Dường như không nghĩ tới Hạ Duẫn sẽ chủ động nắm tay hắn, Giang Chấp hiếm thấy giật mình, nhanh tay nắm lại tay cậu, chậm rãi mười ngón giao nhau với cậu.
Lần này đổi thành Hạ Duẫn ngây ngẩn cả người, mười ngón giao nhau, một loại rung động nào đó xông thẳng tim, tim hai người như vì động tác này mà cũng giao nhau.
Xung quanh nhiều người như vậy, động tác nhỏ bí mật của hai người lại không bị ai nhìn thấy, Hạ Duẫn tim đập mạnh, nhiệt độ lòng bàn tay hai người nóng muốn dọa người, không biết là ai đang tỏa nhiệt.
Hạ Duẫn lần đầu nhận ra Giang Chấp cũng không bình tĩnh như mặt ngoài thể hiện.
Ngọn núi này không cao, mọi người đều là người trẻ tuổi, bằng sức lực của bọn họ một hồi liền tới nơi, chùa miếu nhìn từ xa trông rất nhỏ nhưng tới nơi mới thấy được cảm giác nguy nga trang nghiêm, cửa chùa mở ra, thỉnh thoảng có du khách ra vào, người tuy nhiều nhưng bên trong lại rất yên tĩnh.
Thượng Vũ Tình quay đầu lại nhỏ giọng nói với mọi người, "Đây chính là ngôi chùa nổi tiếng nhất xung quanh, mọi người muốn đi vào cần phải yên tĩnh đừng mạo phạm gì, bây giờ là mười hai giờ trưa, hai giờ chiều chúng ta sẽ tập hợp ở đây nhé."
Mọi người dồn dập gật đầu biểu thị tán thành, Hạ Duẫn vẫn là lần đầu tiên đến chùa miếu, nhìn đâu cũng thấy mới lạ, hiếu kỳ kéo tay Giang Chấp vào trong.
Trong chùa cực lỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiểu hòa thượng mặc áo cà sa đinh ngang qua, mang lại cảm giác trang nghiêm.
Bước chân Hạ Duẫn cũng không nhịn được chậm lại, buông lỏng tay Giang Chấp ra.
Hai người đi vào trong chùa, chính giữa là một vị đại phật, bên cạnh góc để những mảnh gỗ, có không ít người đang ước nguyện rút thăm, ánh mắt Hạ Duẫn sáng lên, nhỏ giọng nói với Giang Chấp, "Chúng ta cũng đi xin quẻ đi!"
Giang Chấp nói