edit: tiểu khê
Sắc mặt Giang Chấp trầm xuống, nhưng không nói gì mà xuống giường cầm áo khoác của mình phủ thêm cho cậu, "Bên ngoài hơi lạnh, nên về sớm một chút."
Hạ Duẫn có chút cảm động, lần này cậu nhất định phải nói rõ ràng với Hạ Đường, tuyệt đối không thể để cho cô ta mơ ước Giang Chấp.
Cậu nhanh chân ra khỏi cửa, liền thấy một nữ sinh xinh xảo cao gầy đứng trước cửa.
Hạ Duẫn không có nét nào giống Hạ Bằng, mà Hạ Đường lại giống Hạ Bằng, là con gái nhưng có nét của con trai, mũi cao mắt to, giữa hai hàng lông mày mang theo anh khí, cực kỳ đẹp lại rất rực rỡ.
Mà Hạ Duẫn lại giống mẹ, da trắng nõn cũng ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ, chỉ nhìn bề ngoài chả ai nghĩ bọn họ là anh em máu mủ cả.
Đây là lần đầu Hạ Duẫn thấy Hạ Đường khi lớn, cảm giác cực kỳ xa lạ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng ngầm hiểu đi tới một góc hẻo lánh.
Hạ Đường quan sát toàn bộ cậu, "Thật không nghĩ tới mày và Giang Chấp quan hệ tốt như vậy, đi du lịch cũng ở chung một phòng."
Hạ Duẫn lạnh nhạt trả lời, "Quan hệ bạn bè mà thôi, đi du lịch thì chung phòng có gì đâu, cô muốn gì thì nói thẳng đi, có điều tôi đã từ chối Hạ Bằng rồi, chuyện này tôi sẽ không giúp cô."
"Quan hệ bạn bè ư?" Hạ Đường đột nhiên kích động, "Quan hệ bạn bè mà buổi tối mày có thể mặc áo Giang Chấp đi ra ngoài? Đừng có nói với tao mày mua nổi nó."
Hạ Duẫn chưa từng nghiên cứu quần áo, cũng không biết giá cả nó như thế nào, có điều Hạ Đường âm dương quái khí nói vậy khiến cậu rất khó chịu.
Đang muốn phản bác, Hạ Đường liền liên tiếp nói, "Quan hệ bạn bè mà Giang Chấp có thể thay mày tìm người đánh gãy chân Hạ Chí Bằng? Hạ Duẫn, mày tính giỏi lắm! Biết tính để cho Giang Chấp ra tay khiến Hạ Chí Bằng không dám động đến mày."
Hạ Duẫn sững sờ, hóa ra chân Hạ Chí Bằng là do Giang Chấp tìm người đánh gãy! Trong đầu nhớ lại lúc trong thang máy thấy trên mặt cậu có thương tích, Giang Chấp hỏi cậu do ai đánh, cậu có nói do em trai đánh.
Cho nên nói, từ khi đó Giang Chấp bắt đầu tìm người đi B thị đánh nó rồi!
Trong lòng cực kỳ ngọt ngào, nhưng ngoài miệng cậu lại không lưu tình, "Nếu biết quan hệ bọn tôi tốt thì đừng có chọc tôi nữa, học kỳ sau nếu cô dám chuyển tới, đừng trách tôi bảo Giang Chấp xa lánh cô."
Chuyện này quả thật như chọc vào tim Hạ Đường, cô ta nhất thời vô cùng tức giận, "Mày đừng có mà đắc ý, mày không phải cũng vì tiền sao? Cẩn thận chút không thì tao nói ra mày tiếp cận hắn không có ý tốt đấy."
Hạ Duẫn chậc một tiếng, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Hạ Đường đột nhiên trợn mắt lên nhìn về phía sau Hạ Duẫn, cậu sững sờ, quay đầu lại liền thấy Giang Chấp đang đứng ở phía sau cậu cách đó không xa, ánh đèn chiếu lên mặt hắn sáng tối xen lẫn, không rõ sắc mặt.
Sao Giang Chấp lại đến đây! Hạ Duẫn nhất thời hoảng loạn, vừa nãy Hạ Đường nói rất lớn tiếng như vậy, Giang Chấp nghe được bao nhiêu rồi? Hắn sẽ không thật sự coi mình tiếp cận hắn là có mục đích chứ! Đặc biệt hơn còn do cậu viết thư tỏ tình trước nữa chứ!
Lòng bàn tay Hạ Duẫn đổ mồ hôi, Hạ Đường thì như bị đóng đinh tại chỗ, sợ đến mức không dám động đậy chút nào.
Giang Chấp từ trong bóng tối đi ra, vóc người cao to rất có cảm giác ngột ngạt.
Hắn đi đến bên cạnh Hạ Duẫn, âm thanh lạnh như băng, "Sao không nói chuyện tiếp nữa?"
Hạ Đường không dám lên tiếng, đây là lần đầu cô ta nhìn thấy Giang Chấp, lúc nhìn ảnh cô ta chỉ thấy Giang Chấp rất đẹp trai mà thôi, giờ nhìn người thật rồi mới nhận ra loại khí tràng kia nghiền ép cô ta trong nháy mắt.
Giờ cô ta mới nhận ra được, mấy ý nghĩ trước đó trông thật buồn cười.
Người như vậy, căn bản không phải là người mà cô ta có thể điều khiển, cũng không thể vì Hạ Duẫn nói vài cậu mà đồng ý tiếp xúc với cô ta, càng không thể vì mặt mà thích cô ta.
Hạ Duẫn dùng âm thanh nhỏ như muỗi, "Nói chuyện phiếm xong rồi."
Giang Chấp ôm vai Hạ Duẫn, mặt mày lãnh đạm, "Vậy quay về đi!"
Từ đầu đến cuối hắn không hề nói lời gì nặng cả, nhưng loại khí tràng khủng bố kia lại khiến người ta dựng thẳng tóc gáy lên.
Hai người quay người rời đi, Hạ Đường thật vất vả thở phào nhẹ nhõm, Giang Chấp đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ta một cái, tròng mắt đen kịt như vực sâu không đáy, Hạ Đường bị cái nhìn kia dọa thiếu chút nữa kêu ra.
Chờ hai người vừa đi, chân Hạ Đường mềm nhũn trực tiếp ngồi dưới đất há mồm thở dốc, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.
Hạ Duẫn bị Giang Chấp ôm vai ấn đi, cả người cứng ngắc, cậu rõ ràng cảm giác được Giang Chấp đang rất tức giận, nhưng cậu cũng không dám mở miệng hỏi.
Giang Chấp có thật sự cho là cậu là vì