edit: tiểu khê
Trong mũi toàn mùi nước khử trùng, lúc này Hạ Duẫn đang nằm trong bệnh viện, Giang Chấp đang ngồi trên ghế gục người ngủ, hai tay nắm chặt lấy tay trái Hạ Duẫn, cho dù đang ngủ cũng không buông ra.
Trong lòng Hạ Duẫn ấm áp, đột nhiên có cảm giác như đang nằm mơ, cậu há miệng muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện cổ họng mình rất khàn không thể phát ra tiếng nào.
Giang Chấp bị động tác của cậu làm tỉnh lại, nhìn thấy Hạ Duẫn tỉnh lại đang mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kích động cùng kinh hỉ, từ trước Giang Chấp luôn quản lý mình rất cẩn thận tỉ mỉ, nhưng giờ phút này tóc thì rối bù xù lên, vành mắt đen xì, sắc mặt tái nhợt muốn dọa người.
Hạ Duẫn xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ Giang Chấp tiều tụy như vậy, trong lúc nhất thời cực kì đau lòng.
Đau lòng giơ tay sờ đầu Giang Chấp, Giang Chấp ngẩng đầu hỏi cậu, "Khó chịu chỗ nào sao?"
Hạ Duẫn chỉ chỉ đầu mình, nhăn chặt mày.
Cậu chắc chắn bị người đánh ngất xỉu, ký ức cuối cùng là có người cầm dao đi lại gần cậu, cậu chắc không bị đâm đâu nhỉ! Nhưng trên người cậu không thấy đau chút nào.
Giang Chấp rung chuông gọi bác sĩ, liền nhanh chóng có một đám bác sĩ vây quanh Hạ Duẫn, giằng co kiểm tra một lúc lâu, cuối cũng nói không có việc gì lớn, có thể ở lại viện thêm mấy ngày để quan sát.
Chờ người vừa đi, Giang Chấp đỡ Hạ Duẫn ngồi xong, tỉ mỉ đút mấy ngụm nước nóng, Hạ Duẫn cảm giác cổ họng tốt hơn, "Tấm ảnh kia của chúng ta không bị phát ra ngoài chứ!"
Giang Chấp nắm chặt lấy tay cậu, "Em yên tâm, bức ảnh không bị phát ra ngoài."
Hạ Duẫn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, cửa đột nhiên bị gõ vang.
Hai người quay đầu, chỉ thấy đầu khỉ mang theo một đám bạn học tràn vào, mọi người đều cầm theo trái cây và xương hầm, dáng vẻ tiêu chuẩn khi đi thăm bệnh.
Mọi người thấy Hạ Duẫn tỉnh rồi đều rất kinh hỉ, đặc biệt là đầu khỉ, nhanh chóng thả đồ vật xuống nhào tới, thiếu chút nữa khóc luôn rồi, "Hạ Duẫn ơi! Rốt cục cậu cũng tỉnh rồi! Không có chuyện gì là tốt!"
Hạ Duẫn ngơ ngác, "Mấy cậu là sao..." Cậu mới hôn mê một lúc, không cần làm lớn vậy chứ!
Vẻ mặt Đầu khỉ đưa đám, "Cậu hôn mê tới hai ngày khiến mọi người gấp muốn chết, mọi người vừa tan học liền chạy đến đây thăm cậu luôn đấy."
"Tôi hôn mê hai ngày!" Hạ Duẫn sợ ngây người, chẳng trách Giang Chấp lại nhìn tiều tụy như vậy, lẽ nào hắn luôn luôn ở cạnh cậu?
Quay đầu muốn hỏi Giang Chấp xảy ra chuyện gì, kết quả điện thoại Giang Chấp lại đột nhiên vang lên, nhìn thấy người gọi điện, Giang Chấp mím môi nói câu xin lỗi liền vội vội vàng vàng ra ngoài nhận điện thoại.
Chờ Giang Chấp vừa đi, những người khác trong phòng bệnh liền thoải mái hơn, vừa nãy bị vướng bởi Giang Chấp nên đầu khỉ không dám nói gì, thấy thế nhanh chóng tiến đến bên cạnh Hạ Duẫn, "Nói ra sao cậu lại đắc tội với bạn từ bé? Nhỏ ấy thế mà muốn tìm người giết cậu!"
Hạ Duẫn khiếp sợ bối rối, "Tôi nghe lầm sao? Cậu nói bạn thân muốn giết tôi ư!"
Đầu khỉ: "Chính là Triệu Hi đó! Nhỏ đó không phải tìm người đánh cậu sao? Đánh ngất xỉu người khác rồi còn muốn lấy dao đâm cậu, may mà Giang Chấp tới đúng lúc, bằng không cậu không thể nào chỉ hôn mê đơn giản như thế."
"Trời ạ..." Hạ Duẫn làm sao cũng không nghĩ ra Triệu Hi sao lại làm như thế, cậu tự nhận là đối với nhỏ còn rất chăm sóc, thế sao lại muốn giết cậu cơ chứ?
Hạ Duẫn vô cùng kinh ngạc, đầu lại bắt đầu đau, lúc này trong đầu của cậu nhớ đến chuyện Triệu Hi biết địa chỉ nhà cậu, chẳng lẽ cái người chụp trộm, uy hiếp bọn họ chính là Triệu Hi!
Không trách Triệu Hi có thể biến thành như vậy, nhỏ thích Giang Chấp, đoán chừng vì thấy bọn họ quen nhau nên mới như vậy.
Không nói được trong lòng ra sao, trước đây nhà Triệu Hi rất săn sóc với mẹ cậu, Hạ Duẫn tự nhận là mình đối xử với nhỏ cũng không tệ, nhưng không ngờ cuối cùng lại thành thế này...!
Nghĩ đến cảnh Triệu Hi cầm dao lại gần cậu, Hạ Duẫn liền không nhịn được tê cả da đầu, nổi cả da gà lên, may là có Giang Chấp đến kịp, bằng không chắc cậu đã không xong rồi.
Lúc này đầu khỉ nói tiếp, "Cậu còn không biết, sau khi xe cứu thương tới đưa cậu đi thì lập tức có mấy xe cảnh sát cũng tới đưa Triệu Hi và đồng bọn của nhỏ đi ngay, phía sau lại còn có nguyên một hàng siêu xe, toàn bộ lãnh đạo của trường đều đi ra nghênh đón hết, tình cảnh đó thật sự dọa người mà, học sinh toàn trường hận không thể lao ra hóng drama đó."
"Ngay sau đó Triệu Hi liền bị tố cáo tội cố ý giết người, bây giờ còn đang ngồi xổm trong cục cảnh sát đây!"
"Cậu hôn mê mấy ngày nay, bác sĩ nói do có tụ máu trong đầu, có thể tỉnh lại nhưng cũng có thể không tỉnh lại được, Giang Chấp sắp điên luôn rồi, mấy nay cũng không chịu đi học."
Mấy nữ sinh bên cạnh nghe thấy được nhanh chóng lại đây phụ họa, "Hạ Giáo Hoa, lần này cậu nên phải cảm ơn Giang Chấp thật tốt đấy! Hắn giúp cậu không ít chuyện!"
"Đúng vậy, lần đầu thấy Giang giáo thảo thất thố như vậy, doạ cho một đám người chúng tớ đều không dám lên tiếng."
"Thật phục con tiện nhân Triệu Hi kia, chuyện giết người như vậy mà cũng làm ra được, tớ thấy do cô ta yêu Giang Chấp mà không được nên mới vậy, thật biến thái!"
"Tớ còn nghe được chuyện khác, nghe đâu Triệu Hi trong cục cảnh sát cứ khăng khăng mình chỉ muốn rạch mặt cậu mà thôi, không muốn giết người, nhưng mà cảnh sát không tin."
"Đương nhiên không thể tin chuyện hoang đường của cô ta được, ra tay đánh người nặng như thế, Hạ Giáo Hoa thiếu chút nữa không tỉnh lại được đấy."
"Thật xui khi cậu là bạn thân cô ta, chuyện như thế mà cũng làm ra được, tớ khinh!"
Hạ Duẫn nghĩ mà sợ, cảm thấy may mắn trước khi đi có nhắc Giang Chấp, trong lúc nhất thời tâm tình rất phức tạp, có loại cảm giác sóng sót sau tai nạn.
Giang Chấp đã gọi xong điện thoại và quay lại, mọi người cũng là thừa dịp tan học sang đây thăm Hạ Duẫn liền, thấy cậu không sao nữa liền an ủi vài cậu rồi nhanh chóng ra về.
Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn hai người bọn họ, tia sáng xuyên qua rèm cửa chiếu lên mặt đất, hai người đứng đối diện nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều đọng bên trong.
Nghĩ đến việc suýt chút nữa là không thể được nhìn thấy hắn, hai mắt Hạ Duẫn từ từ đỏ lên, nhào ngay vào lòng Giang Chấp, không có tiền đồ khóc lên.
Giang CHấp ôm chặt lấy vai cậu, giọng cực kì khàn, " Sẽ không có ai có thể thương tổn em nữa."
Toàn bộ nước mắt của Hạ Duẫn cọ lên hết trên áo của