edit: tiểu khê
Đầu khỉ cũng đi học lại, thấy Hạ Duẫn liền trực tiếp vỗ cậu một cái, "Sao rồi, có khá hơn chút nào không?"
Hạ Duẫn hít vào một ngụm khí lạnh, vén ống tay áo lên cho gã nhìn, "Tôi đây mới truyền nước xong, vô cùng quý giá, loại tục nhân như cậu có thể ra tay sao?"
Nói xong tát một cái lên gáy đầu khỉ.
"Cậu bị tiêm à." Đầu khỉ biết đức hạnh của cậu, bị tiêm cứ như đi giết lợn, "Giang Chấp ở bên cạnh cậu?"
Hạ Duẫn gật đầu.
"Hắn không bị cậu siết chết à!"
"Ồ vậy xin lỗi nhé, chúng tôi còn chả nói câu nào nhá."
Lúc nghỉ trưa Hạ Duẫn không đi ăn cơm, truyền nước xong dạ dày có tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn khó chịu, cậu liền gục mặt xuống bàn ngủ.
Mơ mơ màng màng cảm giác có người tới, cậu ngẩng đầu, thấy mấy nữ sinh không quen đang đứng trước bàn cậu, đang lén lút để lên bàn hai chén cháo nhỏ.
Thấy Hạ Duẫn tỉnh rồi, mấy nhỏ có chút ngại.
Một nữ sinh xinh đẹp ôn nhu nói: "ừm, ừm, ăn chút cháo tốt cho dạ dày."
"Cám ơn các cậu." Tiếng Hạ Duẫn còn có chút khàn.
Mắt cậu nhạt màu, lông mi lại dài, lúc ngẩng đầu vì mới ngủ dậy khóe mắt hơi hồng hồng, khiến cậu càng thêm diễm lệ hơn bình thường.
Mấy nữ sinh bị vẻ đẹp này kinh diễm, vội vã xua tay, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cậu ngủ tiếp đi! Chúng tôi đi trước."
Nói xong liền đỏ mặt chuồn đi.
Đám con trai mới bước vào liền gặp cảnh này, ghen tị đến nỗi mắt cũng đỏ lên.
"Hạ Duẫn cậu thật tốt số! Đây chính là năm bông hoa của lớp! Thế mà lại chủ động đưa cơm cho cậu!"
"Hai nhỏ bên cạnh cũng rất đẹp, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng! Nhiều người theo như vậy mà không ưng một ai."
Hạ Duẫn nhấp một miếng bằng ống hút (?), nhiệt độ vừa vặn, trong dạ dày nhất thời thư thái không ít.
"Mấy nhỏ ấy đều coi tôi thành trẻ con ấy! Thực ra đâu có mấy người tỏ tình với tôi đâu."
So với nữ sinh tỏ tình với Giang Chấp, quả thực nữ sinh tỏ tình với Hạ Duẫn thật sự không nhiều, hầu hết mọi người đều tỏ ra thiện ý với cậu thôi, nếu không phải xem qua diễn đàn cậu cũng không biết nhiều người để ý cậu như vậy.
"Cậu đừng xạo, đó là vì cậu quá lạnh lùng khiến mấy nhỏ cảm thấy không theo đuổi được thôi! Cậu có tin chỉ cần cậu nói một tiếng cần đối tượng, có khi mấy nhỏ ấy phát điên chạy đến ấy."
Hạ Duẫn mém sặc, "Cậu cũng quá khoa trương rồi."
"Có lẽ, nhưng đại ý vẫn vậy đó."
Chờ Hạ Duẫn ăn hết chén cháo nhỏ, cả người có tinh thần không ít, trong phòng học cũng càng ngày càng nhiều người, không đầy một lúc thấy Triệu Hi do dự đứng ở cửa.
Giang Chấp ngồi cạnh cửa, nhỏ rất ngại đi vào.
Cũng may Hạ Duẫn thấy nhỏ, trực tiếp đi tới cởi áo đồng phục học sinh cởi ra cho nhỏ, "Ầy, cậu mặc trước đi."
"Cảm tạ!" Triệu Hi cao hứng nhỏ giọng nói cảm ơn, thấy tất cả mọi người nhìn bên này nhỏ nhanh chóng rời đi.
Hạ Duẫn đưa xong quần áo, quay người lại đối diện tầm mắt Giang Chấp.
Khó giải thích được, cậu có giác hơi hơi sợ.
Lúc này Diêu Bỉnh Thân hóng hớt hỏi cậu, "Nữ sinh này ai vậy?"
Hạ Duẫn tuy rằng lúc thường quan hệ với Giang Chấp không tốt, nhưng quan hệ với Diêu Bỉnh Thân khá tốt, hai người không có chuyện gì cũng nói với nhau hai câu.
"Bạn tôi, cũng giống bạn thân vậy." Hạ Duẫn đi tới bên cạnh bàn Diêu Bỉnh Thân, Giang Chấp ngồi trước Diêu Bỉnh Thân, cậu đứng vậy vừa hay có thể tránh được tầm mắt hắn.
Thượng Tuyết Thanh cũng nhanh chóng lại gần, "Cậu cũng tốt với nhỏ quá rồi! Lớp chúng ta buổi chiều cũng đi toạ đàm, thầy mà thấy lại càm ràm với cậu nữa."
Trong lòng nhỏ có chút hoảng loạn, nữ sinh vừa nãy là nữ sinh A trong diễn đàn ư, lại còn là bạn thân! Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt(*), Hạ Duẫn sẽ không thật sự thích nhỏ kia đi!
Nhỏ kia tuy rằng lớn lên trông cũng rất đẹp, nhưng mà hoàn toàn không so được với Hạ Giáo Hoa, lẽ nào cậu ấy tìm bạn gái hoàn toàn không để ý tới mặt ư?
Tầm mắt mọi người đều dồn lại đây.
Hạ Duẫn không để ý xua tay, "Tôi da mặt dày không có chuyện gì cả."
Ngoại trừ nguyên nhân này, kỳ thực có một phần lớn do khi bé cậu và Triệu Hi là hàng xóm, lúc đó mẹ cậu một mình nuôi cậu cũng không dễ dàng, cha mẹ Triệu Hi cũng đã giúp nhà cậu rất nhiều, cậu vẫn luôn rất cảm kích nhà nhỏ.
Mặc dù bây giờ cậu đã chuyển nhà, hai nhà đến mấy năm cũng không liên hệ, nhưng vì mặt mũi cha mẹ nhỏ cậu cũng sẽ tận lực giúp nhỏ.
Lời của cậu khiến không ít người thấy lòng lạnh đi.
Xong xong, Hạ Giáo Hoa khả năng thật sự thích nhỏ a.
Mọi người không tự chủ nhìn về phía Giang Chấp, chỉ thấy Giang Chấp cúi đầu chuyên tâm làm bài không phản ứng gì.
Cp của các cô coi như xong rồi.
Không sao, vốn chỉ cần là loại như xa như gần không quen này! Chỉ cần Hạ Giáo Hoa không chính thức tuyên bố đã quen nhau, bọn họ đều có thể ngoan cường kiên trì!
Mắt Giang Chấp đang nhìn chăm chăm vào đề bài trong sách.
Không khí ngột ngạt, bên tai không ngừng truyền đến đối thoại của hai người.
Đề bài rất đơn giản, lại buồn bực không viết được gì.
Buổi chiều tiết thứ nhất không lên lớp, thầy giáo tổ chức nghe giảng ở lễ đường.
Toàn bộ lớp 11 đều đi, trong hành lang lít nha lít nhít người, Hạ Duẫn nghiêm túc suy tính, lát nữa nghe tọa đàm vẫn nên ngồi cùng Giang mới tốt, không chừng còn có thể hoàn thành một nhiệm vụ sơ cấp nữa.
Cậu bắt đầu tìm Giang Chấp trong hành lang, cũng may Giang Chấp vừa cao lại trắng, đứng trong đám người cũng rất nổi bật, cậu vừa liếc mắt liền thấy được.
Vì thế cậu thần không biết quỷ không hay chạy tới phía sau Giang Chấp, ở giữa chỉ cách một người đang đi lại.
"Hạ Duẫn, đồng phục học sinh của em đâu?" Ban Nhậm liếc mắt liền thấy Hạ Duẫn không mặc đồng phục đang lắc lư qua lại trong đám người.
"Em để quên trong nhà rồi." Cậu nhún nhún vai.
"Em giỏi quá ha, sao quên áo đồng phục lại không quên luôn quần đồng phục luôn đi?" Ban Nhậm vừa thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của cậu liền đau đầu.
"Được rồi, chút nữa ngồi sang một bên đi."
Hạ Duẫn nhếch miệng nở nụ cười, kết quả chờ lúc cậu ngẩng đầu lại không nhì thấy Giang Chấp đâu.
Thế mà lại để mất dấu rồi, Hạ Duẫn đau lòng, xem ra tính mạng quý giá của cậu lại mất đi một ngày.
Mọi người chậm rãi đi tới hội trường, bên trong hội trường vô cùng lớn, phía sau cầu thang là hàng ghế dựa, vị trí lớp 7 ở ngoài cùng bên trái.
Đoàn người rộn rộn ràng ràng, Hạ Duẫn theo dòng người đi vào, nhưng vẫn không thấy Giang Chấp.
Hắn sẽ không thật sự không đi chứ!
Nếu hắn không đến Hạ Duẫn liền tùy tiện tìm một góc ngồi xuống, bên trái cậu là hành lang, bên phải liền là một chỗ trống, bên phải chỗ trống là đầu khỉ.
Đầu