Chứng kiến Giang Quán cùng Giang Bắc ngồi xuống.
Ba lão đầu và ba cái đầu heo kia ngồi không yên.
Không phải là các người đến đây để xin lỗi đó sao! Dựa vào cái gì mà nói xong liền ngồi xuống ngay!
Lương Văn Tề mở miệng trước.
"Giang gia chủ, ngươi không nói gì ư? Ta đây là muốn nghe chuyện mà tiểu thiếu gia nhà ngươi làm. "
"Ah? Đây cũng không phải là đại sự gì, tại sao các ngươi lại phải huy động nhân sự như vậy? "
Giang Quán nhíu mày, hoàn toàn là bộ dạng chuyện này không có gì quan trọng.
Lương Văn Tề nổi giận trong bụng nhưng không có địa phương phát, nghĩ đến bên cạnh vẫn còn có Trần Sơn Hải cùng Thượng Quan An Bình, sau một hồi đắn đo, sau đó quyết định tiếp tục nói: "A, một mình sửa đổi nông thuế còn không tính là đại sự? Vậy cái gì Giang gia chủ mới xem là đại sự? "
Mà Thượng Quan An Bình bên kia miệng cũng không có rảnh rỗi, tiếp lời nói: "Giang gia các ngươi không muốn ngân lượng, không muốn lương thực, ta không quan tâm, nhưng ngươi đặt Tam gia của chúng ta ở đâu "
"Ở đâu? Không phải các ngươi không đều sống rất tốt ở chỗ này đây ư? " (ở đây có một ít chơi chữ, mấy người cố tự biểu đi, vì nếu ta giải thích ra truyện sẽ mất hay)
Giang Quán cười cười trả lời.
Rất tùy ý, phảng phất như là các ngươi cứ tùy ý, muốn làm gì ta đều đón lấy, đến Giang Bắc cũng phải sửng sốt.
Cảm giác cha của hắn mới thật sự là loại người hiểm ác a...! Làm mấy lão già giận như vậy mà vẫn tùy ý!
"Tốt, rất tốt! " Thượng Quan gia chủ cố nặn ra nụ cười.
Một bên khác, Lương Văn Tề có chút khẩn trương, cái tên Giang Quán này giống như không cố kỵ bọn họ chút nào, nhưng trong lòng lại sơ sơ tính toán chiến lực, nếu hôm nay bọn họ thực sự đánh nhau...
"Ah? Thượng Quan bá bá cũng biết dân chúng sống không dễ ư? "
Giang Bắc tranh thủ thời gian mở miệng hỏi.
"Trưởng bối nói chuyện, có chuyện của ngươi nói sao? "
Thượng Quan An Bình cả giận nói, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội áp chế áp chế Giang gia!
"Ah, lúc lão cẩu nói chuyện, ta cũng không thể nói vào ư? Vậy chẳng phải nếu cha ta nói chuyện với ta, ta phải đào lấy cái khe đắt chui vào? "
Giang Bắc vừa cười vừa nói, dáng tươi cười theo kiểu "rất chân thành"....
Giang Quán mặt không biểu tình, nhưng mà Đỗ lão lại căng thẳng trong lòng.
Tiểu thiếu gia đúng là không sợ lớn chuyện a..., giống hệt với lão gia......
"Đến từ Thượng Quan An Bình: 〘Điểm Cà Khịa〙+666. "
Trong lòng Giang Bắc lại thầm khen cho lão giả kia! Ừm, cứ cho hắn nhiều điểm như vậy là tốt rồi.
"A! Võ Đạo Tứ Trọng, ngươi lại chỉ có nhất trọng, lại dám mở miệng nói bừa! "
Thượng Quan An Bình nổi giận, nhìn lại Thượng Quan Minh Châu bên cạnh mới lên Luyện Khí nhất trọng.
Cũng đều là người, thế nào lại chênh lệch lớn như vậy!
Trước kia Giang Bắc chỉ là một tên phế nhân để cho bọn hắn tùy ý chê cười, hiện tại đến phiên nhà hắn rồi......
"Ah, ta nói chuyện chỉ để ý có đạo lý hay không, có quan hệ gì đến võ đạo tứ trọng? "
Giang Bắc gãi gãi đầu, nói xong lại quay đầu nhìn về phía cha hắn.
Cha hắn cũng không muốn nhìn hắn, đồng thời quay đầu.
Thượng Quan An Bình đang muốn tiếp tục.
Chỉ thấy Giang Quán đột nhiên đứng lên.
"Chuyện về nông thuế, là ta lại để cho A Bắc đi, về phần đánh con của các ngươi, ta không quản được, người trẻ tuổi va va chạm chạm một chút mới phát triển tốt được. "
Va va chạm chạm?
Giang Bắc nở nụ cười, đây mới là cha ruột a...!
"Giang gia chủ quả nhiên là lồng ngực rộng lớn a...! " Trần Sơn Hải nở nụ cười, bất quá là nụ cười tức tối.
Lông mày Giang Quán thoáng nhíu một phát, quay đầu nhìn sang.
"Nhìn xem răng của nhi tử nhà ta đây! Đều bay màu hết, đây là va va chạm chạm? "
Trần Cúc không có há mồm, quết không há mồm.
Mặt đều sưng giống như cái đầu heo, nói chi là miệng......
Giang Quán không nói chuyện.
Phụ tử tâm hữu linh tê, Giang Bắc quyết đoán mở miệng.
"Tất chỉ nhiên là va chạm, cái kia Cúc, ngươi nói, có phải ngươi dập đầu mà bay mất range không? "
"Đến từ Trần Sơn Hải: 〘Điểm Cà Khịa〙+666
Đến
từ Trần Cúc: 〘Điểm Cà Khịa〙+99. "
"Phế vật"*......ko thể nào so sánh cùng với cha hắn được.(là phế về điểm số nha^.^)
Trần Cúc xôn xao thoáng một phát thì nước mắt liền chảy ra.
Bầu không khí rất sầu não, bên kia Lương Hợp Xuyên cũng khóc.
Ngươi khóc cái (qq) gì a...! Không phải là ta mới nên khóc sao!
Giang Bắc đối với ngươi vẫn còn tốt, hắn còn trả lại cho ngươi! Còn của ta... trực tiếp bay hết rồi!
Trần Sơn Hải đau lòng, an ủi nhi tử: "Hài nhi chớ khóc, cha làm chủ cho ngươi! "
Trần Cúc chính là người mà hắn yêu thích nhất, vì hắn thích hoa Cúc nhất.
Vừa cao thượng, lại vừa thanh nhã.
Trần Cúc cũng không có ném đi mặt mũi của hắn.
Tu vị không sai, đã mở ra một cánh cửa bước vào Khai Khí cảnh.(Hồi trước là "Khai mở khí", bây giờ gọi vầy cho gọn.)
Hơn nữa còn rất có thiên phú về thi từ.
Vốn hài tử có tiền đồ như vậy, nhưng lại đụng phải Giang Bắc......
"Ah! "Làm chủ" sao? Cũng được! Cái này có vẻ cũng tốt a! Ngươi để cho hai người bọn họ cùng lên một lần để bọn ta thi đấu một lần, ta một chấp hai, thấy thế nào? Tính cả Thượng Quan a di nữa, ta lấy một đánh ba cũng được. "
Giang Bắc lựa rất tùy ý nói.
"Đến từ Trần Sơn Hải: 〘Điểm Cà Khịa〙+333
Đến từ Lương Hợp Xuyên:〘Điểm Cà Khịa〙+333"
Rất khó chịu! Bình thường toàn được 500~700 điểm, nên bây giờ Giang Bắc cảm giác có chút hơi ít.
Sóng to gió lớn như vậy Giang Bắc mà được có hơn ba trăm điểm, quả thực là không hài lòng lắm.
Trần Cúc cùng Lương Hợp Xuyên nước mắt nước mũi ào ào tuôn ra, đầu kia(nước mũi) lúc lắc như là con rắn.
Lương Văn Tề cùng Trần Sơn Hải, liếc nhau một cái, đều âm thầm thở dài.
Bởi vì bọn họ đều thực lực đều là Địa Cấp nhất giai, lại nhìn Đỗ lão kia.
Được rồi, cho dù là bọn hắn có lên cùng một lượt cũng không phải đối thủ của Đỗ lão kia.
Vốn tưởng rằng Tam đại đại gia tộc cùng tụ họp một chỗ, nhất định là có thể tạo cho Giang gia một chút tạo áp lực.
Nào ngờ cái tên Giang Quán này lại mạnh như vậy thế, chẳng lẽ hắn đã quên ân tình mấy đại gia tộc đã cho hắn sao...?
Giang Bắc nhìn mấy tộc trưởng của các đại gia tộc, có chút ngẩn người, đừng nói là không đánh nhaa..., nói không đánh sẽ không còn có ý tứ gì nữa!
Cha ngồi xuống.
Trên mặt mang theo nụ cười nhìn Trần Sơn Hải, vì cuộc "nói chuyện " này là do tên kia tổ chức.
Trần Sơn Hải trong lúc nhất thời, cảm giác được đã đâm lao phải theo lao, sự tình không biết nên như thế nào đã trở nên hơi đoạn rồi.
Hiển nhiên Giang Quán sẽ không muốn bỏ qua bọn hắn, bọn hắn lại không thể buông bỏ mặt mũi bắt tay giảng hòa.
Nhưng vào lúc này, một tên thị vệ từ ngoài cửa xông tới.
Trần Sơn Hải vừa nhìn, liền biết là hộ vệ của nhà hắn.
"Có chuyện gì! " Trần Sơn Hải tìm được cứu tinh. Nhưng vẫn phải cố ra vẻ
"Lão gia, người của Ngự Sĩ Phủ đã đến ngoài thành! "
Trần Sơn Hải trong lòng nhất thời cả kinh, người Châu Phủ?
Mà Giang Quán cũng trực tiếp đứng lên.
"Đã như vậy, ta đây đi trước, về sau nếu vẫn xảy ra loại va chạm nhỏ như vậy, đừng gọi ta đến. Ta đã già rồi, không có thể lực tốt để vận động chân tay nữa rồi! "
Giang Quán xoay người rời đi, để lại ba lão đầu kia tức muốn hộc máu, còn ba tên đầu heo kia ào áo rơi lệ.
Đi ở đằng sau Giang Quán, Giang Bắc thật muốn ken cha hắn tầm hai, ba chục cái
Đúng là trang bức a!