CP Châu Báu dạo gần đây rất hot, bởi vì các chị dịch tên Nguyên của bé An thành vàng thỏi cho nên cp tên là Châu Báu. Page Châu Báu ngày ngày cập nhật rất thường xuyên, hủ cũng thỏa mãn cơn thèm đường của mình bởi vì Nhất trung rất nhiều người chụp bé An, mà bé An với Châu Vi Vũ suốt ngày dính chặt như keo con chó cho nên Châu chân chó luôn có mặt trong ảnh của bé An.
Châu Vi Vũ biết vụ đăng ảnh với vụ lập page cp nha, hắn là kiểm duyệt viên đó. Tại sao lại được chức kiểm duyệt viên hả? Hắn dùng nick phụ đăng ký mà, tất nhiên là không bị phát hiện rồi. Châu Vi Vũ là kiểu người bề ngoài lạnh lùng nội tân phấn hồng, đặc biệt yêu vào lại càng phấn hồng. Mấy ngày nay toàn mơ thấy bé An nên ngủ không được ngon cho lắm, Châu Vi Vũ cần điện thoại lướt lướt, đọc được bình luận của mọi người ghép đôi hắn với An An, Châu Vi Vũ nằm trên giường hơi cong khóe miệng, đôi mắt tỏa sáng. Nếu mẹ tác giả mà vẽ được cảnh này xung quanh chắc chắn là tim hồng blinh blinh.
Châu Vi Vũ lần đầu gặp là thích, tiếp xúc một chút liền rất thích, đến bây giờ hắn liền xác định mình chắc chắn yêu rồi, tim đập bùm bùm không phải yêu sao? Muốn bắt về nhà không phải yêu sao? Mơ thấy hắn cùng An An mà cũng chính là ý muốn của hắn, hai người thế này thế nọ rồi thế nọ thế kia, đây không phải yêu sao? Không phải hắn liền đi làn Châu chân chó ( Mặc dù tác giả má mì đã gắn mác cho con rồi).
Châu Vi Vũ lưu ảnh bắt đầu lướt lướt page
________________
An Nguyên Nguyên nằm phè phỡn trong phòng, miệng ngậm kẹo vị dâu thơm ngọt lướt lướt weibo. Hệ thống lải nhải cái gì không đâu.
[ Hệ thống: Bây giờ nổi tiếng rồi ha, trên diễn đàn toàn ảnh của ngươi kìa, bình luận cũng tích cực gớm đó, gì kia? Lại còn có người muốn tán cơ à... ]
[ An Nguyên Nguyên: Im miệng, chúng ta là những con người củ thời đại văn minh mới, cư xử phải văn minh, hiểu không? Cho nên là nói ít thôi ok! ]
[ Hệ thống: Cho nên một nữ chủ nữa đang đi xem mắt kìa, không định làn cái gì sao?]
[ An Nguyên Nguyên: Không, tôi chỉ việc trợ công cho chị tôi và đảm bảo an toàn cho mình với mọi người xung quanh là được. Nếu tiện thể kéo ra được chân tướng gì thì tốt.]
[ Hệ thống: Ký chủ thật lạc quan ]
[ An Nguyên Nguyên: Sống là phải lạc quan, đặc biệt khi mang cái thân thể này ]
Cửa phòng vang lên tiếng gõ " An An, chị vào nha!"
An Nguyên Nguyên ngồi dậy, An Như Anh mở cửa đi vào, nhìn thấy em trai ngồi trên giường mở mắt to tròn nhìn minh....aaaaa... bao lâu rồi cô vẫn chưa thể miễn dịch được với cái nhan sắc này.
" Em học xong rồi sao?"
" Vâng!"
" Chúng ta nói chuyện một chút đi"
An Như Anh đi vòng vòng quang phòng An Nguyên Nguyên kiểm tra một vòng, lại đem điện thoại ra ngoài, tắt nguồn.
" Sao vậy ạ?"
" Chị có chuyện quan trọng muốn nói với em"
An Nguyên Nguyên thấy khuôn mặt chị mình trở nên nghiêm trọng hơn, cậu cũng không khỏi nghiêm túc lại. An Như Anh ngồi bên giường nhìn đứa em nhỏ hơn mình một tuổi, bộ dạng ngây thơ, ngốc manh mà không khỏi thở dài, cô nhất định phải trở nên mạnh hơn.
" An An, em là đứa em ruột của chị, là người chị yêu thương nhất. Chị hy vọng em luôn luôn vui vẻ, luôn luôn hồn nhiên như bây giờ."
" Chị, em cũng phải trưởng thành" mặt nhỏ đáng yêu của An Nguyên Nguyên cũng khẽ cau lại
An Như Anh khẽ bật cười, đưa tay ôm mặt đứa em trai ngoan nhà mình.
" Có chị rồi, chị sẽ bảo vệ em thật tốt, bảo vệ gia đình ta thật tốt. An An những điều chị nói tiếp đây, em tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài có được không? Ngay cả Châu Vi Vũ cũng không được tiết lộ, hứa với chị được không?"
An Nguyên Nguyên trầm lặng ba giây liền gật đầu " Được ạ "
An Như Anh nhẹ cười, hôn một cái lên mái tóc mềm mại của An Nguyên Nguyên sau đó khuôn mặt đề lộ ra một chút mệt mỏi
" An An, mẹ chúng ta là luật sư quốc tế, em đã biết rồi. Mẹ tuy có danh vọng lớn nhưng kẻ thù cũng nhiều, những người thua kiện dưới tay mẹ hoặc tổn thất nặng nề, hoặc mất hết tất cả hoặc vào trại giam hủy đi tất thảy tương lai.
Gần đây mẹ không dám liên lạc với chúng ta, bố cũng không liên lạc với chúng ta. An An, chị nói em tuyệt đối không được kích động, nhé. Bố ở Nga bị người ta ám hại, bây giờ vẫn chưa biết có cứu được hay không. Mẹ sợ bây giờ liên lạc với chúng ta sẽ khiến đám người kia tìm được đến nơi này. An An, cả nhà chúng ta bây giờ đều đang trong tình trạng nguy hiểm, em có sợ không?"
An Nguyên Nguyên trầm mặc một lúc, An Như Anh tưởng cậu sợ gãi định an ủi một chút An Nguyên Nguyên liền lên tiếng
" Không sợ"
An Như Anh kinh ngạc, xoa xoa đầu An Nguyên Nguyên " An An giỏi lắm!"
" Em đã 17 tuổi rồi, có thể gánh vác rất nhiều chuyện rồi, chị, em không sợ, em cùng chị đối mặt. Em cũng là một thành viên trong gia đình, không thể để mọi người cùng cố mà em lại nép phía sau được. Em là con trai, chị à, chị có thể dựa vào em mà"
An Như Anh đỏ