Khách đến ăn uống no say không có chút phòng bị nào, có người bất tỉnh cũng chỉ nghĩ là say mà thôi, cho đến khi họ cảm thấy không thể vận được nội công, càng cố sức thân thể càng vô lực. Bây giờ họ mới biết bản thân tự nhảy vào hố lửa.
Trong rất nhiều khách khứa ở đây chỉ chừa ra năm bàn là có người tỉnh táo. Bàn của thành chủ là một, bàn của Lăng Tiêu và Diệp Sở Ly là hai, bàn của Địch Quốc Cường là ba, của Dương Minh Thuận và Dương Minh Ngọc là bốn. Còn bàn cuối cùng, là của một nữ nhân áo tím quyến rũ, phong cách ăn mặc chả khác gì Diệp Sở Ly khi trước.
Những người trúng thuốc đều ngất hết, bảy người ngồi ở đó đều không nói gì cả. Thành chủ ngồi trên chủ vị đưa mắt nhìn sau người còn lại, gã cười.
" Thật không ngờ, thế mà các ngươi lại không uống rượu!"
Không có người đáp lại lão, rất lâu sau Lăng Tiêu mới lạnh nhạt buông ra một câu " Bữa tiệc không rõ mục đích như vậy, mọi thứ đều không thể dùng"
" Lăng trang chủ cảnh giác thật cao. Thật sự không nể mặt Thành chủ ta mà ăn uống một chút"
" Ngươi đây là mưu đồ không chính đáng ta cũng không cần phải nể mặt ngươi, không thân không quen." Diệp Sở Ly không xương tựa vào Lăng Tiêu, Lăng Tiêu biết điều mà đỡ lấy cậu.
" Thần Sứ vẫn là lo cho mình đi thôi!" Dương Minh Thuận lên tiếng " Còn ngươi Lăng Tiêu, vẫn là nên suy xét lại đi, ai biết được khi bí mật của Thần Sứ đại nhân bại lộ ngươi còn dám bảo vệ hắn không?"
" Bớt nói lại, quản tốt mồm với con gái ngươi đi " Diệp Sở Ly vả thẳng mặt lão.
Nữ nhân áo tím nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, nàng xem kịch vui, chưa đến lúc nàng ra sân nàng không cần phải tranh đất diễn của người khác.
" Tiêu ca ca, huynh nghe lời cha muội nói đi, ở bên hắn rất nguy hiểm huống... huống hồ chỉ có nam nữ xưa nay mới có thể ở bên nhau, huynh như vậy..."
" Ồ, vị tiểu thư này là nghe ai nói thế vậy. Việc của ta ngươi lấy tư cách gì xen vào?" Lăng Tiêu không mặn không nhạt đáp lại. Ả điên này lại định chia rẽ hắn với phu nhân đây mà.
" Tiêu ca ca... "
Diệp Sở Ly thật mệt mỏi " Vẫn là dừng mấy thứ ngoài lề này đi thôi. Thành chủ đại nhân vào việc chính được chưa nhỉ?"
Lăng Tiêu cũng quay lại nhìn lão, lão già ngồi trên ghế, gầy gò, tiều tụy, đôi mắt lão ta híp thành một đường thẳng làm người ta không thấy được tâm tư của gã.
" Ha ha, trò chuyện một lúc nữa cũng được mà. Vội gì đi tìm chết như vậy?"
Địch Quốc Cường ngồi nghe cảm thấy bản thân không thể đứng ngoài được nữa. Ân oán cả đời, lần này gã nhất định không muốn bỏ lỡ.
" Thành chủ nói thẳng đi thôi. Cả chuyện hôm nay và chuyện 12 năm trước nữa,!"
Diệp Sở Ly có chút giật mình. Chuyện của 12 năm trước là chuyện gì, sao bây giờ lại đào ra, chẳng lẽ có liên quan đến thân thế cùng tích cách nhân vật chính này? Kịch bản có nói có một sự kiện khiến nam chính thay đổi lớn nhưng không tiết lộ đó là gì. Có khi nào là việc này? Diệp Sở Ly vểnh tai lên nghe.
" Các vị đã bao giờ biết đến có một loại người khi ăn thịt người này có thể trường sinh bất tử, khiến người chết sống lại hay chưa?" Giọng nói già nua của Thành chủ chậm dãi vang lên, lão liếc một cái về phía Diệp Sở Ly.
Mắt Diệp Sở Ly giật một cái... cái mẹ... ơi... ăn thịt Đường Tăng hay gì?? Bây giờ thịnh hành ăn thịt Đường Tăng luôn hử. Những người ở đây đều không khỏi có chút kinh ngạc, còn kinh ngạc về cái gì thì đấy là tùy người thôi.
Nữ nhân áo tím lắc lắc ly rượu trong tay " Có, nghe nói trong một cuốn sách cổ ghi lại cổ mộ Lâu thị khi kết hôn với người ngoại tộc, đứa con sinh ra đều mang theo một năng lực đặc biệt, dung mạo tuyệt trần đồng thời máu thịt có thể trở thành thuốc trường sinh bất tử. Ba trăm năm trước tộc nhân Lâu thị bị săn lùng ráo riết để tạo ' thuốc', bây giờ họ lui về sâu trong mộ cổ, người ngoài không vào được cho nên sự việc mới tạm thời lắng xuống."
" Cô nương hiểu biết thật nhiều" Thành chủ hơi mỉm cười mà hướng về phía nàng ta. Trong những người ngồi đây, chỉ có ả là lão không ngờ tới, hóa ra còn biết nhiều chuyện như vậy.
Dương Minh Thuận cười ha ha đứng lên " Vậy thì chúng ta quả là may mắn, cơ hội trường sinh này không phải đang ở ngay trước mặt chúng ta đây sao?" Dương Minh Thuận nhìn Diệp Sở Ly, con mắt như muốn khoét hết thịt trên người cậu xuống lập tức đút vào miệng gã.
Lăng Tiêu ôm chặt người Diệp Sở Ly Địch Quốc Cường cũng từ trạng thái vô hình đột ngột đứng bật dậy làm đổ cả bang tiệc " 12 năm trước hình như đã xuất hiện một lần nhỉ?" Địch Quốc Cường trong mắt nồng đậm hận ý.
Dương Minh Thuận càng cười lớn " Ha ha, đúng là có, chỉ là vẫn để oắt con chạy thoát. Thật không ngờ bây giờ lại tự chui đầu vào lưới. Phải không... Diệp Thần Sứ? "
Diệp Sở Ly khá bất ngờ, kịch bản không nhắc đến Lâu thị, ký ức củ ' Diệp Sở Ly ' cũng chỉ bắt đầu từ năm 6 tuổi, đến bây giờ đã không còn rõ ràng nữa. Hóa ra là còn có một đoạn như thế này nhỉ.
" Thế nào? Muốn giết ta?"
" Sao Thần Sứ có thể nói lời đáng sợ như thế được?" Lão thành chủ cười đê tiện, cả người đều toát ra vẻ tham lam.
Diệp Sở Ly cười lạnh " Ha, không thì thế nào?"
" Chỉ là một người vì mọi người, hy sinh một chút có làm sao. Thần Sứ có nghĩ đến sau đó danh vọng của ngươi sẽ lớn như nào hay chưa?"
Diệp Sở Ly ghê tởm đến tận cổ, gã thành chủ này thật sự là như một bải phân chó... a thế có sỉ nhục phân chó không cơ chứ, xin lỗi phân chó. Diệp Sở Ly tức giận, khuôn mặt không khỏi lạnh xuống. Cậu đang đánh giá hoàn cảnh hiện tại. Lão Thành chủ thể nào cũng có lá chưa lật, cậu chính diện xông vào sẽ rất nguy hiểm, hiện tại có thể xác định Dương Minh Thuận, Dương Minh Ngọc cùng lão Thành chủ là một phe, trong đó có cả ám vệ của lão. Địch Quốc Cường xem ra là cùng phe với cậu, còn nữ nhân kia... là người xem kịch thôi.
Diệp Sở Ly nhìn lão Thành chủ vẫn đang nở nụ cười đê tiện nhìn cậu, a cay mắt quá. Diệp Sở Ly bước lên một chút liền bị Lăng Tiêu kéo lại. Cậu lắc đầu một cái tỏ vẻ không có việc gì rồi mới đi ra.
" Ý ngươi là muốn ta tự nguyện? Nhưng mà sau đó hình như cũng không còn mạng để hưởng rồi!"
Dứt lời, thân thể Diệp Sở Ly giống như tàn ảnh, vèo một cái lao đến trước mặt lão Thành chủ, cây trâm trên tóc bị rút ra, một nhát dứt khoát cắm thẳng vào giữa trán gã cắm sâu hết hai phần ba cây trâm.
Mặt lão Thành chủ giữ nguyên ở trạng thái kinh sợ đến trọn to mắt, miệng hơi mở, máu theo giữ trán chảy xuống. Diệp Sở Ly rứt khoát rút châm ra. Ngay lúc này từ bốn phía một đám người vận bắc y đeo mặt nạ xuất hiện, bọn chúng đồng loạt xông đến phía Diệp Sở Ly. Dương Minh Thuận cũng lao về phía cậu, lão muốn nhanh tay giết được người này, như vậy thế gian không còn ai có thể cản lão nữa.
Lăng Tiêu thấy Dương Minh Thuận xuất thủ liền cấp tốc lao đến chặn đứng ám chiêu của gã, Diệp Sở Ly đang bận đối phó với hắc y nhân. Địch Quốc Cường nhanh tay đến giúp. Cục diện nhanh chóng được bày ra, lão Thành chủ còn chưa kịp lật bài đã chết ngắc, hiển nhiên đã quá coi thường năng lực của Diệp Sở Ly.
Dương Minh Ngọc từ khi bắt đầu còn có chút màu sắc, bây giờ cả khuôn mặt nàng ra trắng bệch, lượng thông tin quá lớn khiến nàng ta chưa kịp tiếp thu, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cuộc chiến trước mắt khiến vị tiểu thư không bao giờ phải chịu qua khổ cue j này sợ hãi. Nàng ta há hốc mồm nhìn xung quanh, cố gắng thu mình vào trong góc khuất, hy vọng không có ai để ý mà buông cái mạng của nàng.
" Ngươi định trốn đi đâu vậy?" nữ nhân áo tím chặn đằng sau Dương Minh Ngọc, ánh mắt lạnh