Mạt Lị suy yếu đi theo sau Diệp Sở Ly và Lạc Sở Thiên ra ngoài. Bên ngoài mọi người đang chờ, thấy một cô gái đi theo hai người ra ngoài liền vội vã chạy lại.
" Người còn sống đây hả?" Hà ca chỉ chỉ Mạt Lị đang ôm vai run rẩy đứng đằng sau.
Lạc Sở Thiên khẽ gật đầu " Cho cô ta thứ gì ăn đi "
Lương Bình gật đầu đem Mạt Lị lên xe, lấy cho cô ta một gói bánh quy và một chai nước khoáng nhỏ. Bây giờ lương thực chưa đến mức khan hiếm nhưng cũng phải thắt lưng buộc bụng, với lại trên xe vốn không tích trữ nhiều lương thực định bụng đuổi theo đoàn ngay.
Diệp Sở Ly trèo lên xe rồi, không hiểu sao có chút chán ghét Mạt Lị, cậu ngồi ghế trước thẩn thơ suy nghĩ về kịch bản. Lạc Sở Thiên quay lại xe thấy Diệp Sở Ly còn đang ngẩn ngơ như vậy, hắn thắc mắc, rõ ràng cậu là người muốn cứu Mạt Lị đến khi cứu rồi lại lạnh nhạt như vậy làm hắn có chút khó hiểu. Lạc Sở Thiên trèo lên trên xe, một tay ôm eo Diệp Sở Ly nhấc cậu thả vào lòng mình, tư thế ngồi không khác gì lúc trước. Diệp Sở Ly còn chưa có phát hiện ra chứ mọi người đều thầm quay mặt đi.
Tiểu Diệp với Thiếu tướng chắc chắn có một chân, Thiếu tướng mặt mũi cũng vứt hết rồi, hành động ngày càng lạ lùng haizzz họ có chút lo lắng.
Chỉ riêng Mạt Lị, cô ta giấu con mắt dưới lớp tóc mái dài âm thầm quan sát hai người. Vào thời điểm căn hầm được mở ra, cô ta thây hai người này nhưng trong tâm hồn cô ta lại chỉ hướng về một người, chỉ xem đúng người đó là người cứu mạng mình, chỉ quan tâm một mình người đó. Ngay ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy Lạc Sở Thiên cô ta không thể rời mắt ra được nữa. Người đàn ông như vậy mới có thể là người cứu cô ta, mới có thể là người cô ta ngưỡng mộ, và người đó tuyệt đối không nên có những hành động như thế này, cô ta không cho phép.
" Anh nói xem nếu tôi ném cô ta xuống thì sẽ thế nào nhỉ?" Diệp Sở Ly thì thầm với Lạc Sở Thiên.
Lạc Sở Thiên có chút bất ngờ " Không thể ném xuống!"
" Tại sao?" Diệp Sở Ly không chịu được xoay xoay người, tìm một vị trí thoải mái tựa vào Lac Sở Thiên.
Lạc Sở Thiên hít khí một cái, hắn bị mông xinh ai kia cọ cho có chút phản ứng rồi. Hắn rõ ràng không thích Diệp Sở Ly thậm chí còn từng chán ghét không nên nổi phản ứng với cậu mới đúng.
" Cậu cứu về làm gì?"
" Không biết! " Diệp Sở Ly ngửa đầu lên nhìn Lạc Sở Thiên " Anh biết sao?"
Tầm mắt Lạc Sở Thiên nhìn xuống, hắn thấy con mắt đào hoa khẽ chớp, thấy mũi nhỏ cao thẳng, thấy môi mỏng hồng hồng. Mặc dù đã là tang thi nhưng màu sắc vẫn đẹp như vậy, nhiệt độ cũng không thấp đi, ngược lại so với người bình thường không khác gì nhau. Hắn ôm Diệp Sở Ly như này cảm thấy cậu thật nhỏ, một tay liền ôm chọn vào lòng. Khung xương nho nhỏ, da trắng, eo thon, ngồi cuộng thành một cục như vậy thoạt nhìn có phần đáng yêu. So với cơ thể lạnh đi của hắn, ôm cậu thật thích. Lạc Sở Thiên trong lòng ngầm thừa nhận, hắn biết Diệp Sở Ly xinh đẹp, nhưng không ngờ còn đẹp hơn hắn tưởng tượng. Giống như ông trời ưu ái cậu, sẽ cho cậu thứ tốt đẹp nhất, sẽ không để cậu chịu khổ, chịu đau mà hắn cũng đột nhiên có suy nghĩ, thật ra hắn cũng có chút yêu thích Diệp Sở Ly.
" Sao anh không trả lời?" Diệp Sở Ly nhíu mày.
" Không biết, chúng ta chỉ đưa nàng ta đến căn cứ rồi mặc kệ đi!"
Diệp Sở Ly nghĩ nghĩ rồi gật đầu, cảm thấy như vậy là tốt nhất, Mạt Lị sẽ không có cơ hội gây họa cho người khác.
Mạt Lị nhìn hai người trò chuyện nhẹ nhàng mờ ám như vậy thì trong lòng dâng lên một cỗ tức giận. Cô ta phải cố gắng kìm nén lại mới không lao lên tách hai người kia ra. Lạc Sở Thiên không nên như vậy, anh hùng của cô phải là một người lạnh lùng tàn nẫn, quyết tuyệt, không thể ôm ấp người khác, không thì thầm mờ ám với người khác. Là tại Diệp Sở Ly kia khiến Lạc Sở Thiên mất đi hình tượng như vậy. Mạt Lị nghiến răng ken két nhai nhai bánh quy khô khốc.
___________________________
Xe chạy chầm chậm trên con đường đất gồ ghề sỏi đá. Với tốc độ thế này phải năm ngày nữa mới có thể đến được căn cứ Lam Châu. Đoàn xe đi trước có khi đã sắp đến rồi, bởi vì trên đường Mạt Lị không ngưng kêu than, đòi hỏi, lại còn gây họa kéo đến một đoàn tang thi làm hành trình bị chậm mất hai ngày, thành ra bảy người không thể đuổi kịp đoàn xe. Cả bảy người đều vô cùng tức giận, Mạt Lị là một đứa ngu, kéo đến cho họ bao nhiêu phiền phức, Diệp Sở Ly đã mấy lần xách kiếm định chém chết nàng ta đều bị Lạc Sở Thiên ngăn lại, người là cậu muốn cứu, giờ lại đi giết người ra. Có chút vô trách nhiệm.
Diệp Sở Ly tức phồng má, sau khi vừa dúng khí tức tang thi cấp cao vừa dùng dị năng miễn cưỡng đẩy lùi đoàn tang thi không khác gì tang thi triều cỡ nhỏ, Diệp Sở Ly giận dỗi ngồi không thèm để ý đến người khác.
Lạc Sở Thiên bất đắc dĩ cũng chỉ đành im lặng vuốt lông cho cậu. Tats cả rơi vào mắt Mạt Lị lại trở thành cái gai chói mắt đu nhức. Tâm lý cô ta không tốt lại càng trở nên vặn vẹo, tất cả phải theo ý của cô ta.
Thẩm Miễn là một người chậm nhiệt nhưng không phải không giỏi quan sát. Y trước giờ vẫn luôn để ý Mạt Lị, từ khi cứu được cô ta, Mạt Lị này liền nhìn chằm chằm Diệp Sở Ly và Lạc Sở Thiên bằng con mắt không hề thiện ý. Mỗi ngày sẽ kiếm các lý do để hai người kia để ý đến mình, lại còn phá hỏng chuyện của Diệp Sở Ly, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với Lạc Sở Thiên mà trong đó ít nhiều sẽ nghe ra lời không tốt về Diệp Sở Ly. Thẩm Miễn nghi ngờ cô ta có mưu đồ với Lạc Sở Thiên, nhìn thấy hắn cùng Diệp Sở Ly dính nhau như sam như vậy tâm sinh ghen tị, hoặc có lẽ bắt đầu từ tình cảm cứu người bình thường biến thành dục vọng độc chiếm đối với Lạc Sở Thiên. Như vậy rất không tốt, tâm lý có vấn đề tương lai gặp kích thích sẽ bộc phát, cô ta sẽ có khả năng giết