Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Ha ha… - Trương Tiểu Kiếm nở nụ cười, Lâm Tử Kiện nghe mà da đầu run lên: - Mấy thằng rác rưởi này tìm bọn mày, tiêu không ít đúng không?
- Đúng thế đúng thế. – Lúc này Lâm Tử Kiện lấy thuốc lá ra châm cho Trương Tiểu Kiếm, nói: - Lão đại ngài làm điếu thuốc trước đã.
Sau đó lấy di động ra chuyển khoản cho Trương Tiểu Kiếm:
- Mỗi người bọn nó cho bọn em một ngàn tệ, tổng cộng là sáu ngàn. Lão đại ngài nhận lấy hai ngàn đi, còn các anh em mỗi người năm trăm.
- Ừ, không tệ… - Trương Tiểu Kiếm gật đầu rồi nói: - Đúng lúc. Bọn nó không phải là muốn vào giang hồ sao? Đi thôi, hôm nay tao sẽ dạy một bài học cho bọn nó.
- Dạ vâng! – Trương Tiểu Kiếm vươn tay, trực tiếp bắt lấy mấy người Đường Văn Dương cứ như là bắt gà con vậy: - Lão đại, đi đâu đây?
- Tao nghĩ xem… - Trương Tiểu Kiếm nhíu mày suy nghĩ, ai biết còn chưa nghĩ ra, đã nghe thấy một tiếng thét chói tai “A” vang lên!
- Quả nhiên là anh! Anh định làm gì với các học sinh của tôi?! – Hoa Linh Vân đứng ở xa nhìn đám người Trương Tiểu Kiếm kêu lên: - Anh… Anh nhanh thả bọn họ ra! Đồ vũ phu!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Văn Dương: “…”
Cả đám tám người Lâm Tử Kiện không rõ chân tướng: “…”
Đám Ngụy Đồng vừa thấy Hoa Linh Vân lập tức ngây ngẩn cả người!
Tổ sư nó chứ còn cần do dự sao các anh em?! Tao đã nói rồi, lão đại đến trường học này nhất định là có mục đích đó!
Bây giờ không phải đã rõ ràng rồi sao? Chính là hướng về mỹ nữ này mà tới đó!
Một nhóm tám người Lâm Tử Kiện Ngụy Đồng đâu còn hoài nghi gì nữa, xoay người đồng loạt cúi người chào:
- Chào chị dâu!
“Điểm số khiếp sợ +35, +36, +23, +27…”
Trương Tiểu Kiếm che mặt ---- Tổ sư nó chứ thế này thì đúng là giải thích không nổi nữa rồi!
Đậu mợ trước mắt công chúng rõ như ban ngày nhá! Một đám côn đồ ở đó gọi “chào chị dâu”, ĐKM nó chứ còn giải thích cái búa ấy!
Đường Văn Dương thấy thế trợn tròn mắt luôn!
Đây… Giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta quả nhiên là nhằm vào nữ nhần! Mẹ kiếp, thằng này quá âm cmn hiểm!
- Nói, cô nhìn kiểu gì thế hả? – Trương Tiểu Kiếm ngán ngẩm nhìn Hoa Linh Vân: - Có thể nói chuyện bình thường chút được không hả? Có thể không?
- Đồ vũ phu! – Hiển nhiên, Hoa Linh Vân càng sợ hơn, lùi về sau mấy bước: - Anh… Anh nhanh thả học sinh của tôi ra! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!
- Tôi là vũ phu? Cô thấy tôi bạo lực chỗ nào? Hả?! – Trương Tiểu Kiếm mất hết tinh thần: - Tôi bạo lực chỗ nào?! Tự bọn nó muốn bị đánh, chuyện tốt thế thằng nào sẽ bỏ qua chứ hả…
- Tôi gọi cảnh sát đây! – Hoa Linh Vân lấy di động ra chuẩn bị gọi 110: - Đường Văn Dương các em đừng sợ, cô ở đây nhất định sẽ bảo vệ các em!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má! Mấy người chúng mày chờ đó cho bố, hại hình tượng của bố giảm đi mấy phần trong lòng cô nàng, chưa xong việc đâu, chưa xong!
Đương nhiên, có xong hay không thì để sau hẵng nói, bây giờ quan trọng nhất là không thể khiến Hoa lão sư gọi cảnh sát…
- Ê này, dừng lại, dừng lại đi! – Trương Tiểu Kiếm ôm chầm lấy vai Đường Văn Dương, cười ha ha nói: - Hoa lão sư ngài đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn hỏi thăm hắn một chút về tình huống trong lớp mà thôi, không có ý gì khác.
Sau đó nhìn Đường Văn Dương:
- Đúng không Văn Dương?
Đường Văn Dương nhìn thẳng vào mắt Trương Tiểu Kiếm, sợ đến mức run rẩy cả người, nói:
- Đúng, đúng thế… Chỉ là hỏi thăm tình huống một chút thôi…
- Thật sao? – Hoa Linh Vân nhìn Trương Tiểu Kiếm, lại nhìn Đường Văn Dương, cuối cùng nói: - Được rồi. Nhưng phải nhớ rõ lỡ như gặp phải chuyện gì thì nhất định phải tìm cô, cô gọi cảnh sát cho!
Đường Văn Dương chảy mồ hôi như mưa:
- Dạ vâng, dạ vâng!
Nhìn Hoa Linh Vân rời đi ăn cơm, đến đây Trương Tiểu Kiếm rốt cục có thể bung lụa:
- Lâm Tử Kiện, dắt theo mấy thằng rác rưởi này cho tao! Hôm nay tao phải vận dụng hình phạt riêng mới được! Bà mẹ nó chứ lại dám công khai cấu kết với người ngoài trường, không thể chấp nhận được!
Lâm Tử Kiện: “…”
Sao câu này nghe kỳ kỳ ấy nhỉ…
- Ông… Ông định làm gì?! – Thấy cả đám sáu người sắp bị đám người này dẫn đi, Đường Văn Dương sợ hãi thật sự rồi: - Tôi cảnh cáo các